Cậu không có nhiều tài sản, ngoài căn hộ này còn có một công ty truyền thông nhỏ. Bề ngoài là công ty chụp ảnh thương mại, thực chất là đội săn tin chuyên đào bới scandal của giới giải trí.
Ba năm qua, nhân viên công ty không có năng lực, chỉ săn được hai vụ yêu đương của mấy idol hạng nhỏ, chưa kịp tung ra đã bị công ty săn tin khác giành trước.
Tạ Lễ nghĩ nghĩ, công ty này cũng sẽ để lại cho Giang Tiếu. Dù sao cô ấy cũng thích hóng chuyện.
Đêm khuya, Tạ Lễ đang ngủ say thì bị tiếng chuông cửa làm tỉnh giấc. Cậu hít sâu một hơi, bực bội mắng: “Quấy rầy giấc ngủ của người khác chính là tội ác, đáng chết!”
Cậu khoanh tay, nổi giận mở cửa: “Ai đấy?!”
“Em đang làm gì vậy?”
Tạ Lễ mới vừa nheo mắt nhìn, cơn buồn ngủ lập tức bay biến. Cậu ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Phong Tư Dật, trong lòng đầy chán ghét, lười nhác nói: “Liên quan gì đến anh? Cút đi.”
Phong Tư Dật trầm mặc, ánh mắt lướt qua bộ đồ ngủ rộng thùng thình của Tạ Lễ: “Em chuyển ra ở riêng từ khi nào? Sao không nói với anh? Em cãi nhau với Giang Minh à? Làm anh trai mà cứ đối đầu với nó, em không thấy quá đáng sao?”
Tạ Lễ cười khẩy trong lòng.
Xem ra Giang Minh tố cáo nhanh thật.
Giỏi diễn kịch.
“Phải không?” Tạ Lễ lười biếng tựa vào cửa, đôi mắt phượng ướŧ áŧ như vừa khóc xong.
“Em… em khóc à?” Phong Tư Dật đẩy gọng kính, định đưa tay lau nước mắt cho cậu.
Tạ Lễ cười lạnh, né tránh: “Anh giả vờ quan tâm cái gì?”
Phong Tư Dật hơi ngẩn ra, hạ tay xuống: “Thêm lại số của anh đi, A Lễ.”
Tạ Lễ cười mỉa, cậu chưa bao giờ quên những chuyện Phong Tư Dật đã làm hai năm trước. Nghĩ lại những chuyện đó, cậu thấy thật nực cười.
“Tôi ghét nhất là bị người khác sai khiến.”
Nói xong, cậu giơ tay tát mạnh. Phong Tư Dật bị đánh đến lệch cả kính, nửa bên mặt đau rát.
Tạ Lễ lắc lắc cổ tay, hừ lạnh: “Tôi thèm ăn táo chua, nhất định phải là của nhà hàng Nhị Phẩm Lâu. Trước đây, nửa đêm tôi thèm ăn, anh đều mua cho tôi. Bây giờ, nếu lập tức đi mua cho tôi, tôi có thể ‘rộng lượng’ suy nghĩ lại chuyện thêm số của anh.”
Cậu nói như thật, ánh mắt kiên định, không có nửa điểm đùa cợt.
Phong Tư Dật siết chặt tay, cố nén đau đớn, giọng khàn khàn: “Em thay đổi rồi… Từ khi Giang Minh quay về nhà họ Tạ, em đã thay đổi. Em trở nên đố kỵ, sợ hãi bị cậu ấy chiếm mất vị trí. Nhìn em bây giờ xem, giống y như nhân vật phản diện trong phim vậy.”
Tạ Lễ: “?”
“Cha mẹ ly hôn, con riêng vào nhà chèn ép, chính tôi mới là người giúp anh xả giận. Rốt cuộc ai mới là kẻ sợ mất địa vị?”