Ma Vương Làm Trò Tiêu Khiển Ở Dị Giới

Chương 7

"Đi về phía đông là có thể ra ngoài."

Lộ Ca chẳng tin nó lại tốt bụng đến thế.

Thấy thiếu niên vẫn đứng yên tại chỗ, trái tim kỳ dị kia trông lại càng thêm rợn người.

"Chờ một chút." Lộ Ca không vạch trần nghi ngờ của mình mà thản nhiên nói: "Để ta gặm mấy miếng vỏ cây đã."

"??"

Lộ Ca cẩn thận chọn ra lớp vỏ cây còn tươi non nhất, hàm dưới bắt đầu hoạt động, cuối cùng cũng phải nhả ra phần không thể nuốt nổi.

Từ sáng đến tối, khi đói cậu ăn vỏ cây, khi khát cậu uống nước mưa.

Chẳng mấy chốc, cậu đã gần đạt đến cảnh giới "Ăn cây không nhả vỏ".

Thể chất hiện tại tuy không cảm nhận được nguyên tố ma pháp, nhưng so với con người bình thường, hệ tiêu hóa cùng sức chịu đựng vẫn mạnh hơn rất nhiều.

Đến đêm, Lộ Ca tùy tiện tìm một hang động, tựa vào vách đá nghỉ ngơi để hồi phục thể lực.

Vách đá lạnh lẽo, cứng nhắc, Lộ Ca không để lộ nhiều cảm xúc trên mặt, nhưng trong lòng đã âm thầm nguyền rủa mười tám đời tổ tông của Ma Vương và Thánh Nữ.

Đói sắp chết, khát sắp chết.

Không có điện thoại, không có đồ ăn, không có mạng.

Lộ Ca lặng lẽ, bình tĩnh, với một dáng vẻ ôn hòa mà... Hắc hóa.

Trước khi bị ném đến vùng đất lưu đày này, nguyên thân cũng gần như sống trong cảnh bị giam cầm. Vì không thể tu luyện ma pháp, cậu ấy chỉ có thể dùng phần lớn thời gian để đọc sách.

Trên đường đi, Lộ Ca cẩn thận sắp xếp lại ký ức của mình. Thế giới mà cậu đang ở lấy đại lục Thánh Ma làm trung tâm, nơi đây có những con rồng khổng lồ tung hoành trên bầu trời, có tộc thú nhân hung hãn tàn bạo, có Thánh Đình nổi danh với ánh sáng thuần khiết… Các chủng tộc từng chỉ xuất hiện trong truyền thuyết như tinh linh, người lùn, đều đang sinh sống trên vùng đất này.

Vì muốn tranh đoạt nguồn tài nguyên phong phú hơn, xung đột và chiến tranh giữa các chủng tộc diễn ra như cơm bữa.

Điều đó dẫn đến một quy luật bất biến trên đại lục Thánh Ma: Kẻ mạnh là vua.

Mà với thực lực hiện tại của cậu, cơ bản chỉ có thể được xếp vào hạng sâu kiến. Nếu một ngày nào đó vô tình bị gϊếŧ trên đường, có lẽ chỉ đành tự nhận số mình đen đủi.

"Trả lại xã hội pháp trị cho ta."

Lộ Ca bi thương gào thét trong lòng.

"Không được."

Rất nhanh, cậu đã vực dậy tinh thần. Khó khăn lắm mới giữ được mạng sống, cậu tuyệt đối không muốn sống một cuộc đời bị người khác giẫm đạp.

Nếu đã đến mức xuyên không cũng có thể gặp, vậy biết đâu trên người cậu cũng mang theo một chút vận khí của người xuyên không nhỉ?

"Hệ thống? Bàn tay vàng..."

Cậu thử gọi mấy lần, kết quả vẫn là con số không tròn trĩnh.