Sau Khi Công Khai Nhận Con, Phản Diện Buộc Phải Cải Tà Quy Chính

Chương 9: Chỉ cần đau đủ, đến heo chết cũng phải tỉnh!

Phó Đình Sâm giật giật khóe miệng, cố gắng kiềm chế nụ cười. Nhìn nhóc con tự cho là "bá đạo cool ngầu", trong lòng y lại dán thêm một cái nhãn mới cho con gái mình.

Ừm. Không có sự phối hợp cơ thể.

20 phút sau, nhóc con đang tung tăng giữa đống đồ chơi, tay trái cầm bộ xếp hình, tay phải cầm máy bay đồ chơi, hớn hở chạy loạn khắp nơi, quên mất cả phương hướng.

"Oaaa! Máy bay xám xịt, vù vù vù! Tiến công nào! Gϊếŧ vịt đi!"

Phía sau, thỏ mập cũng hí hửng chạy theo, điên cuồng lắc lắc đầu, hưng phấn chít chít không ngừng.

Phó Đình Sâm im lặng. Chẳng phải con vừa nói là không chơi sao? Nhìn nhóc con chơi vui như vậy, y cũng cảm thấy mới mẻ, thậm chí còn có chút thích thú khi quan sát cảnh tượng trước mắt.

10 phút sau, xếp hình rải đầy mặt đất, người đàn ông nhíu mày.

15 phút sau, máy bay, ô tô mô hình bị ném khắp phòng khách, thậm chí còn văng lên cả cầu thang, sân vườn. Y nheo mắt, đưa tay xoa xoa thái dương.

20 phút sau, không biết nhóc con lôi từ đâu ra một bộ đồ siêu nhân viền ren, trên lưng còn cột thêm một cái áo choàng đỏ. Bé quay một vòng, rồi nhào tới ôm chặt búp bê Barbie đang "bị bắt cóc", chạy tung tăng khắp nhà.

Cuối cùng, Phó Đình Sâm không thể nhịn được nữa, gân xanh nổi đầy trán, quát lớn:

"Phó Yểu Yểu!"

Tiếng quát khiến tất cả mọi người trong phòng đều giật nảy mình, ai nấy đều lo lắng nhìn nhóc con.

Nhóc Yểu Yểu từ tốn dừng bước, tay vẫn cầm thanh kiếm nhựa, chậm rãi xoay người, siết chặt chuôi kiếm, dũng mãnh lao về phía Phó Đình Sâm.

Cách y chưa đầy một mét, nhóc con bỗng dừng lại, nghiêm túc múa kiếm trong không khí. Vừa chém chém, vừa hét:

"Cha công chúa! Đừng sợ sợ nha! Ngạo Thiên con sẽ đến cứu cha ngay lập tức!"

Phó Đình Sâm lặng thinh.

Y vò trán, nhanh như chớp tóm gọn nhóc con, định lên tiếng quát một trận. Nhưng ngay lúc đó, nhóc con lại chớp chớp mắt, rồi đột nhiên…

Chụt!

Nhóc mèo ngốc hôn lên má y một cái.

"Xong rồi nha! Cha công chúa giờ đã được Ngạo Thiên con hôn tỉnh lại rồi đó, cha có thể mở mắt ra được rồi nè~"

Phó Đình Sâm sững sờ.

Y đột nhiên cứng đờ, lửa giận trong lòng tức thì bay biến. Gương mặt "hung dữ" của sếp Phó ngay lập tức dịu xuống.

Y vừa định ho một tiếng để che giấu sự xấu hổ, song rồi chợt nhớ tới câu mà nhóc con vừa nói:

"Cha có thể mở mắt ra rồi nè~"

Phó Đình Sâm khẽ cong môi, thả nhóc con xuống đất. Dưới ánh mắt chăm chú của bé, y từ từ nhắm mắt lại.

Quả nhiên, nhóc con lập tức sững sờ. Bé trợn tròn mắt, bám chặt vào người Phó Đình Sâm, chăm chú quan sát, rồi đần mặt gọi:

"Cha công chúa ơi, cha tỉnh lại đi! Cha được con hôn tỉnh rồi mà!"

Phó Đình Sâm không lên tiếng, cũng không mở mắt.

Lần này đến lượt nhóc Yểu Yểu nhập vai quá sâu, sốt ruột không thôi.

Bé sờ sờ khuôn mặt tuấn tú của cha, cái đầu vốn đã không nhiều nếp nhăn giờ lại càng rối tung.

Nhóc con quay sang nhìn thỏ mập bên cạnh, bối rối hỏi:

"Đại vương~ Cha công chúa của con sao vẫn chưa tỉnh vậy? Rõ ràng con đã hôn tỉnh cha rồi mà!"

Thỏ mập chớp chớp mắt, ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng rút ra kết luận:

"Chít chít chít, chít chít?" Đại vương ta thấy vầy nè, hôn không hiệu quả thì vả cho một phát đi! Chỉ cần đau đủ, đến heo chết cũng phải tỉnh!

Nhóc con tiếp thu ý kiến của đại vương một cách nghiêm túc.

Bé do dự chọt chọt đầu ngón tay, nhưng trong mắt lại lóe lên tia phấn khích.

Cha bé bây giờ là phản diện lớn nhất, nếu bé đánh cha một cái, chẳng phải có nghĩa là bé đã đánh bại phản diện và trở thành trùm phản diện hay sao?

Nhóc con chớp chớp mắt, giọng nói non nớt vang lên đầy vẻ vô tội:

"Cha ơi~ Con không cố ý muốn đánh cha đâu, con chỉ muốn cứu cha công chúa thôi mà~"

Bé dừng một chút, đôi mắt mèo đảo trái đảo phải, cuối cùng dừng lại trên trần nhà, giọng điệu hiếu thảo không tả nổi:

"Cha ơi, nếu cha có linh thiêng, xin đừng trách con nhé!"

...

Sếp Phó bá đạo ngầu lòi siêu cấp đẹp trai tự dưng bị ép lên thiên đường,: "???"

Người đàn ông trợn mắt nhìn, ngay khoảnh khắc đó, y liền thấy một chiếc dép bông tai mèo trắng hồng.

Mí mắt Phó Đình Sâm giật mạnh, cơn giận lập tức bùng lên!

Không ngờ luôn!

Cái nhóc con này còn định dùng dép đánh y cơ đấy?

Y hít sâu, mặt lạnh như tiền, l*иg ngực phập phồng vì tức giận, giọng điệu lạnh lùng đầy ẩn ý:

"Phó Yểu Yểu, con đang định làm gì thế?"

Nhóc mèo ngốc nhanh chóng dời dép sang hướng khác, thấy cha không chỉ tỉnh dậy, mà còn truy hỏi mình, bé chột dạ, mắt tròn xoe đảo quanh, nhìn trời nhìn đất, tuyệt đối không dám nhìn cha.

Nhóc mèo ngốc nuốt nước miếng, theo bản năng ôm chặt lấy chiếc dép của mình vào lòng, dường như như vậy mới có cảm giác an toàn hơn.

"Con… con… Con chỉ là… chỉ là muốn đánh thức cha công chúa thôi mà…"

Câu nói này yếu ớt đầy chột dạ, không chỉ Phó Đình Sâm mà ngay cả con thỏ mập cũng nhìn ra.

Thỏ mập hối hận vỗ vỗ miệng, hai tai cụp xuống, khóc không thành tiếng!

Lại hỏng bét rồi!

Lại bỏ lỡ một cơ hội để trở thành thần rồi! Với cái đầu của con nhóc này, đến bao giờ nó mới hiểu ra chứ?!?

Thỏ mập sắp tức chết mất rồi!

Đúng vậy, thỏ mập là hệ thống, cũng là một con vật, mà tư duy của động vật khác với con người. Trong thế giới động vật, nếu muốn gia nhập một bộ lạc, chỉ có đánh một trận ra trò mới có thể hoàn toàn trở thành một phần của nơi đó.

Thỏ mập ủ rũ lắc đầu, dùng chân trước cào cào sàn nhà, chuẩn bị chờ thời cơ thích hợp để cứu nhóc con ra khỏi tình huống này.

Nhưng ngay lúc đó, giọng nói rõ ràng đầy không hài lòng của Phó Đình Sâm vang lên:

"Con cứu công chúa của con mà dùng dép đánh tỉnh?"

Đám người làm kinh ngạc tột độ: "!!!"

Ngài ấy… thừa nhận mình là công chúa rồi sao?!?

Vì chiều con gái mà sẵn sàng làm đến mức này ư?

Không thể tin được!

Ông chủ mà bọn họ biết sao lại có thể như vậy?!?

Nhưng chính người trong cuộc lại chẳng hề cảm thấy kỳ lạ, y đang tức muốn phát điên, làm gì còn tâm trạng quan tâm đến chuyện khác?

Người đàn ông mím môi, tiếp tục chất vấn:

"Hoàng tử cứu công chúa mà ai cũng dùng dép đánh tỉnh thì còn đâu truyện cổ tích? Hửm, nhóc con Phó Ngạo Thiên?"

Nhóc con Phó Ngạo Thiên bị nói đến mức xấu hổ không chịu nổi, cúi gằm đầu, bộ dạng ủ rũ như nhận ra lỗi lầm của mình, cái đầu nhỏ cứ gật lên gật xuống.

Bé chọc chọc ngón tay vào nhau, ôm chiếc dép với vẻ mặt tội nghiệp nhưng lại vô cùng chân thành:

"Con sai rồi, cha ơi. Con xin lỗi cha công chúa ạ…"

Phó Đình Sâm gật đầu, tiếp tục dẫn dắt:

"Vậy thì sao? Con có nên bù đắp cho công chúa của con không?"

Vừa nói, y vừa chỉ tay vào mặt mình.

Nhóc con lập tức bừng tỉnh, lúc này thì không ngốc nữa rồi. Bé ôm chặt chiếc dép, vẫy vẫy chân nhỏ, nhào thẳng vào lòng cha, "chụt chụt" hai cái thật kêu lên má y.

Phó Đình Sâm vừa lòng gật gù, tâm trạng cực kỳ tốt, khóe môi khẽ nhếch lên.

Lần đầu tiên y cảm nhận được niềm vui khi nuôi con.