Sau khi tắt video họp, Phó Đình Sâm bế Yểu Yểu về phòng riêng của bé.
Kéo chăn, đặt bé xuống, đắp chăn.
Quay lưng, đóng cửa!
Một loạt động tác liền mạch, dứt khoát.
Chỉ còn lại nhóc mèo ngốc tròn mắt nhìn quanh với vẻ vô tội, hai bàn tay phúng phính níu lấy mép chăn.
Nhóc con nghiêm túc quan sát trái phải, thấy con thỏ mập đang nằm gọn trong ổ mới ở góc giường, lập tức nũng nịu cất giọng:
"Đại vương ơi~"
Thỏ mập: "Chít chít?" Gì thế, nhóc con?
"Đại vương~~. Con… con có thể ngủ chung với ngài không?"
Nhóc mèo ngốc nằm im thin thít trên giường, chỉ có đôi mắt tròn xoe đảo qua đảo lại nhìn chằm chằm về phía thỏ mập.
Ừm.
Bé tuyệt đối sẽ không thừa nhận là mình sợ đâu!
Thỏ mập vươn vai lười biếng, nhảy phốc lên giường, giọng ngái ngủ:
"Chít chít chít." Hết cách với nhóc rồi.
Vừa sờ được đại vương, nhóc Yểu Yểu lập tức rục rịch, xoay người ôm chặt lấy thỏ mập, vui vẻ chụt một cái lên đầu nó:
"Ngủ ngon nha, đại vương~"
Thỏ mập giơ chân trước, vỗ vỗ lên đầu nhóc con:
"Chít chít chít." Ngủ ngon, Lốc Xoáy nhỏ.
——
Sáng hôm sau.
Lúc nhóc Yểu Yểu thức dậy, Phó Thanh Vũ đã đi học, còn Phó Đình Sâm đã ngồi chờ sẵn dưới lầu.
Y ngồi trên ghế sô pha, trong tay cầm một tờ giấy trắng, thấy Tư Tư bế nhóc con xuống, y khẽ phất tay ra hiệu.
Tư Tư hiểu ý, bế nhóc lại gần, đặt bé xuống bên cạnh y.
Nhóc con mắt nhắm mắt mở, rõ ràng vẫn còn mơ màng ngái ngủ.
Vừa rời khỏi vòng tay ấm áp của Tư Tư, bé liền co chân đạp một cái, "bộp" một phát ngả hẳn sang vai cha.
Sắc mặt vốn nghiêm nghị của Phó Đình Sâm thoáng chốc mềm lại, khóe môi y bất giác cong lên.
Y ôm nhóc mèo ngốc vào lòng, bỗng nảy ra ý định trêu đùa, bèn véo má bé, lên tiếng:
"Đừng ngủ nữa, xem thử con thích tên nào này."
Đúng vậy, vì muốn làm giấy tờ nhận nuôi chính thức, y cần phải đăng ký hộ khẩu cho nhóc con.
Nhưng sau khi điều tra, tất cả thông tin y tìm được chỉ có mỗi cái tên "Yểu Yểu" mà bé tự xưng, chứ không ai biết tên đầy đủ của bé cả.
Thế là, từ sáng sớm, sếp Phó rảnh quá không có việc làm, dành cả buổi chỉ để ngồi chọn tên cho nhóc con.
Nhóc Yểu Yểu nghe thấy giọng cha, khẽ giật mình tỉnh táo đôi chút.
Bé lắc lắc đầu, giả vờ "đấu tranh" để khởi động não bộ.
Nhưng thực tế…
Sau khi lắc qua lắc lại xong, nhóc con ngửa đầu ra sau, chui vào lòng cha… Ngủ tiếp.
Phó Đình Sâm: "…"
Y ngừng một chút, rồi lại đưa tay chọc chọc nhóc con, lạnh giọng gọi:
"Nhóc con? Mặt trời lên cao rồi mà còn chưa dậy?"
Nhóc mèo ngốc không phản ứng, ngủ ngon lành.
Phó Đình Sâm: "…"
Phó Đình Sâm gọi nhóc con thêm vài lần, phát hiện bé vẫn không chịu tỉnh, hoàn toàn câm nín.
Không thể tin được…
Trên đời lại có đứa nhỏ ham ngủ đến mức này?!?
Sếp Phó cảm thấy thú vị, y đặt tờ giấy ghi danh sách tên xuống, ôm nhóc con đứng dậy, định dùng biện pháp mạnh.
Nhưng ngay lúc đó, mùi đồ ăn sáng thơm lừng từ nhà bếp bay tới.
Nhóc con đột nhiên động đậy, hít hít mũi mấy cái, rồi bất ngờ mở to mắt, sáng rỡ như đèn pha.
Bé phấn khích hét lên:
"Aaaahhh!!! Thơm quá thơm quá!!!"
Nhóc con khua khoắng tay chân, phấn khích vẫy vẫy về phía phòng ăn.
Nhưng rồi bé bỗng nhận ra mình đang bị giữ lại, quay đầu nhìn thử thì thấy đang nằm trong lòng cha.
Thế là bé lập tức đập đập vào tay cha, giọng non nớt thúc giục:
"Cha ơi! Đi ăn cơm đi nào! Con ngửi thấy mùi gạch cua rồi á!!!"
Phó Đình Sâm: "..."
Xong rồi.
Xác nhận danh tính thành công.
Con gái y không chỉ là một đứa ngốc, mà còn là một cái thùng cơm!
Chỉ dựa vào cái câu mà thầy bói kia nói, có phát tài hay không thì chưa biết, nhưng ở bên đứa ngốc này lâu chắc chắn sẽ bị lây ngu mất thôi!
Sếp Phó bất lực day trán, trong lòng tràn đầy một chữ "ngao ngán".
Chỉ là, hiện tại y vẫn chưa biết.
Sau này khi chính thức trở thành một ông cha chuyên nghiệp, y sẽ nhận ra…
Ở bên một đứa ngốc chưa chắc sẽ bị lây ngu, nhưng chắc chắn sẽ bị lây… đáng yêu!
Có lẽ là sợ con nhóc bị đói, Phó Đình Sâm ôm luôn nhóc con, cầm theo tờ giấy ghi tên đi thẳng đến phòng ăn.
Nhóc mèo ngốc vừa ăn sáng, vừa chọn tên cho mình.
Toàn bộ đám người làm trong nhà đều chết lặng.
Không phải quy tắc của nhà họ Phó là "ngồi ăn như núi, không nhúc nhích" sao???
Cái cái cái…?!?!
Mọi người trố mắt nhìn nhau, chợt nhớ đến cảnh tượng đáng sợ trước đây—
Cậu chủ Thanh Vũ chỉ vì vừa ăn vừa chơi game mà bị sếp tổng cắt thẻ phụ suốt ba tháng!!!
Tại bàn ăn, nhóc Yểu Yểu bưng bát cháo lên tu một hơi, trong tay còn cầm một cái bánh bao nhân nước mà bé thích nhất.
Hai cha con vừa ăn vừa tán gẫu nhàn nhã.
Biết nhóc con còn nhỏ, chắc không nhận diện được nhiều chữ, Phó Đình Sâm đọc từng cái tên, để bé tự đưa ra nhận xét.
"Phó Như Trạc, con thích không?"
Nhóc mèo ngốc chu môi:
"Phó Miêu Miêu!!"
Người đàn ông cúi đầu, gạch luôn cái tên đó.
"Phó An Nhiên thì sao, thích không?"
Nhóc con cắn một miếng bánh bao, mắt mèo sáng rỡ:
"Phó Miu Miu!!"
(Ý là Miêu á, mà con mẻ đang gặm bánh bao nên nói ngọng =))))
Y nhíu mày, lại gạch đi cái tên tiếp theo.
"Con thích tên lặp chữ, vậy Phó Tiêu Tiêu nhé?"
Nhóc con ăn đến phồng má, vừa lắc đầu lắc đuôi, vừa cười tít mắt:
"Phó Đại Miu!!"
Cứ thế, sau một hồi đối đáp, sếp Phó phát hiện ra một sự thật tàn khốc.
Mọi cái tên y chọn, nhóc con đều không thích.
Thế là y quay sang bảo bé tự đặt, để y chọn ra cái nào hợp lý nhất.
Nhóc mèo ngốc nghe vậy, kiêu ngạo hếch cằm lên.
Không có vòng chuông trên cổ, trông bé càng giống như không có cổ thật!
Phó Đình Sâm thoáng khựng lại.
Nhưng ngay sau đó…
Một loạt cái tên kỳ quặc bắt đầu tuôn ra.
Nhóc con hùng hổ vỗ ngực, hô vang:
"Phó Tiểu Miêu!"
"Phó Hoa Miêu!"
"Phó Não Hổ!!"
"Phó Lốc Xoáy!!!"
Phó Đình Sâm: "..."
Mí mắt y giật giật.
Cái quái gì đây?!?
Ngay cả "hổ" với "lốc xoáy" cũng lôi ra rồi, nếu y không chặn miệng nhóc con này ngay, chắc chắn nó còn có thể nghĩ ra mấy cái tên kỳ quái hơn nữa!
Vì vậy, sếp Phó quyết đoán chặn đứng:
"Ghi tên là Phó Tiêu Tiêu."
Nhóc mèo ngốc không vui! Không vui chút nào!!!
"Không muốn không muốn!!!"
"Vậy gọi là Phó Lốc Xoáy đi, nếu con dám để người ta gọi như vậy mà không thấy mất mặt thì cha cũng không sao cả."
Một câu này khiến nhóc con chợt bừng tỉnh.
Bé còn muốn trở thành phản diện cùng cha cơ mà!
Nếu ai cũng gọi bé là "Lốc Xoáy nhỏ", vậy chẳng phải tất cả mọi người đều trở thành đại vương của bé sao?!?
Nghĩ đến đây, nhóc mèo ngốc lắc đầu quầy quậy, cảm thấy mình phải có một cái tên thật bá đạo, thật ngầu, mới xứng đáng với thân phận phản diện tương lai!
Thế là, bé nghiêm mặt, trịnh trọng tuyên bố:
"Con nghĩ kỹ rồi, con muốn tên là… Phó Ngạo Thiên!!!"
“…”
“…”
“…”
Toàn bộ phòng khách lặng ngắt như tờ.
Phó Đình Sâm quay đầu sang hướng khác, quyết định phớt lờ đứa nhóc ngạo kiều tuổi mẫu giáo này.
Vậy nên, sau khi cân nhắc lại, y ghi vào sổ hộ khẩu cái tên:
"Phó Yểu."
Tên thân mật: Yểu Yểu.
Sau khi có tên mới, nhóc Yểu Yểu vẫn không vui.
Bé ăn cơm xong, ôm cục tức to đùng, ngồi bẹp trên ghế sô pha xem "Cừu Vui Vẻ và Sói Xám", tự giận chính mình.
Nhóc con co ro thành một cục, chỉ nhìn biểu cảm cũng biết bé đang rất bực bội!
Lạ thay, hôm nay Phó Đình Sâm không đến công ty. Y ngồi trên sô pha, nhìn nhóc con bên cạnh, giơ tay chọt chọt má bé.
Nhóc mèo ngốc nghiêm túc phồng má, không thèm nói chuyện, cái biểu cảm giận dỗi mà trông buồn cười không tả nổi.
Sếp Phó gõ gõ tờ báo vào đầu nhóc con, còn tưởng bé giận dỗi vì không có gì để chơi, bèn thản nhiên nói:
"Đồ chơi cha đặt cho con chắc sắp đến rồi, đến lúc đó con có thể chơi thỏa thích."
Nhóc mèo ngốc lắc đầu, vừa liếc thấy đôi chân bắt tréo của cha, đôi mắt bé chớp chớp một lúc, rồi…
Bé bắt chước!
Bé cũng bắt tréo chân!!!
Nhưng vì chân bé ngắn tũn, múp míp, nên kết quả là bắt tréo ra một tư thế cực kỳ khó hiểu, dựa vào ghế sô pha theo một dáng ngồi kỳ lạ.
Sau đó, bé hạ thấp giọng, nói một câu dứt khoát:
"Không cần. Con không chơi! Đồ chơi con nít, Phó Ngạo Thiên con đây sẽ không thèm đυ.ng vào!!!"