Phó Đình Sâm nhướng mày, rõ ràng không ngờ người đến lại là nhóc con.
Giọng y vô thức dịu đi đôi chút, vẫy tay gọi bé:
"Lại đây."
Nhóc mèo ngốc vừa nghe thấy, đôi mắt tròn xoe lập tức lóe sáng như được gắn đèn LED, nhún nhún đôi chân nhỏ, chạy thẳng đến.
Vừa đến bên cạnh cha, bé liền ôm chặt lấy chân y, cọ cọ một hồi:
"Cha ơi! Con tắm rồi ó, cha ngửi thử xem con có thơm không?"
Không hiểu sao, mỗi khi nhìn thấy nhóc con này, trong lòng y luôn có một cảm giác khác biệt.
Rõ ràng bề ngoài có thể giả vờ không quan tâm, nhưng trong thâm tâm lại luôn muốn phá bỏ mọi rào cản vì cô nhóc này.
Với một thương nhân như y, lợi ích là tất cả.
Bất kỳ điều gì có thể ảnh hưởng đến lợi ích của mình, đều phải loại trừ.
Từ nhỏ, y đã được dạy như vậy. Môi trường mà y lớn lên cũng chỉ toàn những quy tắc lạnh lùng, tàn nhẫn.
Dĩ nhiên, trên thương trường, sự tàn nhẫn này mang lại quá nhiều lợi ích, và y hoàn toàn hưởng thụ nó. Vì thế, y cũng dạy dỗ con trai theo một nguyên tắc duy nhất:
"Có thể động tay, thì không cần động miệng!"
Trước đây từng có người nhắc nhở y về chuyện này, nhưng vô ích, bản chất Phó Đình Sâm vốn đã vô tình.
Nghĩ đến đây, y không khỏi nhíu mày.
Thế nhưng vừa ngước mắt lên, y lại chạm phải ánh nhìn ngây thơ của nhóc con.
Còn chưa kịp nhận ra mình đang làm gì, tay y đã vô thức bế nhóc lên một cách thành thạo, thậm chí còn phối hợp cúi xuống ngửi thử:
"Thơm, thơm lắm."
Đến khi hoàn hồn lại, sếp Phó suýt tí nữa thì tự hù chết chính mình.
Cái đứa nhóc này, rốt cuộc có phải yêu tinh không hả?!?
Nhóc con chớp chớp mắt, rồi bất thình lình hít một hơi sâu trong lòng cha, sau đó ngẩng đầu lên đầy ghét bỏ:
"Cha chưa tắm nè, cha không có thơm, không xứng với Yểu Yểu đâu á~"
Phó Đình Sâm nghe xong bất giác bật cười.
Y đưa tay xoa xoa hai chỏm tóc nhỏ một vươn lên trời, một rũ xuống đất, khẽ hỏi:
"Lại làm kiểu tóc ngốc nghếch này nữa hả? Đần muốn chết."
Sếp Phó cảm thấy, nửa phần ngốc nghếch của con gái mình có lẽ là do hai chùm tóc một vểnh lên trời, một rũ xuống đất này làm tăng hiệu ứng.
Nhắc đến hai chỏm tóc nhỏ, nhóc mèo ngốc càng phấn khích hơn. Bé giơ tay nắm lấy hai chùm tóc hai bên đầu, đôi mắt mèo cười cong thành hình trăng lưỡi liềm, vui vẻ nói:
"Chị Tư Tư đặc biệt buộc tóc cho con đó! Chị nói~ ! Buộc tóc thế này, Yểu Yểu siêu cấp đáng yêu luôn!!!"
Nói xong, nhóc con dường như ngại ngùng, hai bàn tay phúng phính nắm lấy hai chùm tóc, lắc qua lắc lại trong lòng cha.
Phó Đình Sâm bị chọc cười, cưng chiều xoa xoa đầu nhóc con.
Haiz, đứa con gái ngốc nghếch này của y…
Ánh mắt y trượt xuống, đột nhiên phát hiện trên cổ bé còn đeo một chiếc vòng chuông đan len?
Người đàn ông đưa tay nhéo má phúng phính của con gái, trong đầu chợt nhớ đến câu nói hồi sáng của đứa con trai hỗn xược nhà mình.
"Lão Phó, cha nhặt đâu ra con nhóc mập này vậy? Đến cổ cũng không có."
Lông mày y lập tức nhíu chặt lại, ánh mắt tràn đầy kiêu hãnh nhìn con gái mình.
Dám nói con gái nhà y không có cổ à?!?
Cái này chẳng phải cổ thì là gì?!?
Bên này, hai cha con đang trò chuyện rôm rả, cha từ con hiếu, không khí hòa thuận ấm áp.
Đến mức chính Phó Đình Sâm cũng quên mất...
Y… vẫn đang họp qua video!!!
***
Bên kia màn hình, toàn bộ phòng họp rơi vào sự im lặng chết chóc.
Mọi người trợn mắt há mồm, nhìn chằm chằm vào nhóc con đang chễm chệ trong lòng sếp tổng nhà họ.
Tất cả đều quay sang nhìn nhau đầy kinh ngạc.
Cái cái cái… cái gì đây?!?! (°∀°)
Từ bao giờ mà sếp tổng có con gái thế hả?!?!?!?
Chẳng phải ông chủ chỉ có năm đứa con trai thôi sao?!?
Nhóc con này từ đâu chui ra vậy?!?!?
Quả nhiên, công tác bảo mật của nhà họ Phó quá đáng sợ!
Con nhóc này ít nhất cũng hai, ba tuổi rồi!
Mà trong giới hào môn, dù chỉ là một cơn gió thoảng cũng bị đào bới lên, thế quái nào chuyện này lại chưa từng bị lộ ra chứ?!?!?!?
Hơn nữa, nhìn thái độ của sếp tổng nhà họ đối với con gái mình…
Rõ ràng là cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa!!!
Nhìn nụ cười kia đi, suýt nữa là khóe miệng rách tới tận mang tai rồi!
Trong khi đó, mỗi lần họp hành, sếp tổng nghiêm túc đến mức nào chứ?!?
Bọn họ vẫn còn nhớ như in, lần trước có một trưởng phòng để điện thoại reo đúng hai tiếng trong lúc họp, kết quả là bị sếp tổng đá ra khỏi phòng ngay lập tức.
Cả đám người trong phòng họp nhìn nhau, rồi tự giác im thin thít, giả vờ như không thấy gì cả.
Ừm.
Đúng vậy.
Dù cảnh tượng trước mắt có chấn động đến đâu, thì bọn họ vẫn là những người thông minh.
Tốt nhất là coi như không thấy gì hết.
***
Nhưng vấn đề là, bọn họ có thể giả vờ không thấy, chứ nhóc con thì không!
Nhóc Yểu Yểu hứng thú lăn xả lên phía trước, khuôn mặt tròn xoe choán hết cả màn hình, đôi mắt to tròn tò mò nhìn chằm chằm vào cái máy tính bảng trước mặt.
Bất chợt, có người trong màn hình nhúc nhích!
Nhóc con mở to mắt kinh hoàng, lập tức chui tọt vào lòng cha, giọng non nớt hoảng loạn:
"Cha ơi! Cái thứ này ăn thịt người hả?!?!"
Bị dọa một trận, nhóc con theo bản năng kéo tay áo cha lên, định trùm kín đầu để trốn.
Nhưng mà… đầu bé quá bự!
Kéo kiểu gì cũng không che hết khuôn mặt tròn xoe của mình, suýt nữa thì cuống đến phát khóc.
Cảm giác của Phó Đình Sâm lúc này?
Nói y vui vẻ, thì đúng là y cảm thấy vui thật.
Nhìn nhóc con đáng yêu như vậy, y không thể nào không vui được.
Nhưng nói y đau đầu…
Cũng đúng luôn.
Chỉ có thể nói…
Có lẽ vì nhà họ Phó toàn thiên tài, thế nên con nhóc này mới đần đến mức nổi bật thế này!!!
Nói ra cũng lạ, y mới nhận con gái chưa đầy một ngày, mà đã cảm thấy muốn quan tâm, bảo vệ nó đến vậy.
Y chỉ cảm thấy… tâm trạng có hơi rối bời.
Người đàn ông ngước mắt, nhìn đám giám đốc cấp cao vẫn đang đợi y họp trong video.
Sau đó, y lại liếc lên góc màn hình, nhận ra đã 9:42 tối.
Y xoa đầu nhóc con, ôm chặt bé hơn, đổi một tư thế thoải mái hơn, rồi bình thản nói một câu:
"Được rồi."
Nói xong, tắt luôn video call.
Đám giám đốc cấp cao đã chuẩn bị cho cuộc họp này suốt bao lâu:
"…"
Giám đốc Hứa không thể tin nổi, đập mạnh tay xuống bàn:
"Chờ đã…???"
"Ý của sếp tổng là… không họp nữa á?!?!"
Giám đốc Trần liếc nhìn giám đốc Hứa, đã bắt đầu thu dọn tài liệu trên bàn:
"Tất nhiên là không họp nữa rồi, chẳng lẽ anh không nghe sếp tổng nói kết thúc họp sao?"
"Không phải… Đang họp yên lành, sao lại không họp nữa???" Giám đốc Hứa vẫn chưa hiểu ra.
Trưởng ban Từ, trưởng bộ phận nghiên cứu R&D, đứng dậy đi qua, vỗ vai giám đốc Hứa đầy thông cảm, nhẹ giọng giải thích:
"Anh không thấy sếp tổng có chuyện quan trọng hơn cần làm à? Sao nào, anh định lôi kéo sếp tổng họp tiếp thật đấy hả?"
Giám đốc Hứa nghẹn họng.
Ừm…
Cũng đúng.
Mà nói thật, ông ấy im lặng là vì… đúng là đã có ý định đó thật!!!
Giám đốc Trần thở dài, đập nhẹ xấp tài liệu trên bàn:
"Lão Hứa à, thu dọn đồ đạc rồi về thôi. Trời tối rồi, làm thêm nguyên ngày nay mệt chết đi được…
"Ối chà, cái lưng già của tôi! Sếp tổng nhà mình còn phải về dỗ con, bọn mình cũng mau mau về nhà ngủ đi!"
Bên trong công ty, các giám đốc cấp cao xôn xao bàn tán, ai nấy đều sốc nặng vì vừa phát hiện sếp tổng còn có một cô con gái!!!
Tin tức kinh thiên động địa này chắc chắn sẽ gây chấn động toàn bộ giới thượng lưu!
Dù gì thì…
Một siêu tập đoàn xếp hạng hai trong danh sách Forbes, sếp tổng lạnh lùng tàn nhẫn nhà họ Phó… lại bí mật giấu một cô con gái ngoan ngoãn đáng yêu suốt bao lâu nay?!?
Bất kể ở giới nào, đây cũng chắc chắn là một quả bom tin tức siêu cấp!!!