Sau Khi Công Khai Nhận Con, Phản Diện Buộc Phải Cải Tà Quy Chính

Chương 6: Bé con đáng yêu thế này, sao lại không có cổ chứ?

Ngược lại, nhóc mèo ngốc lại vô cùng khác biệt.

Vừa thấy anh trai xuất hiện, bé lập tức giả vờ thâm trầm, khoanh hai tay nhỏ trước ngực, trịnh trọng thốt ra câu nói "bá đạo" nhất mà bé từng nghe:

"Anh trai cút ra đây rồi, đàn ông ơi, chúng ta ăn cơm thôi! Yểu Yểu sắp chết đói rồi á!"

Phó Đình Sâm: "???"

Phó Thanh Vũ: "!!!"

Hai cha con trố mắt nhìn nhau, sau đó cùng lúc quay sang nhìn nhóc con đang chễm chệ trên chiếc ghế ăn trẻ em.

Mấy câu thần kinh này bé học từ ai vậy hả???

Ngay cả ông cha già như Phó Đình Sâm cũng sững sờ không nói nên lời!

Chỉ mới để con nhóc này cho nghịch tử nhà y giữ chưa đầy một tiếng, mà… giờ đã biết nói bậy rồi?!?

Lông mày đen như vẽ mực của y nhíu chặt lại, sắc mặt âm trầm, ánh mắt chuyển sang nhìn Phó Thanh Vũ:

"Cha bảo mày dỗ nó nín, chứ có bảo mày dạy nó nói tục đâu?"

Phó Thanh Vũ đau đầu đập trán một cái, hận không thể tự đánh mình!

Cậu mới chỉ lỡ miệng nói đúng một câu "Cút vào đây", vậy mà con bé này học nhanh thế á???

Nhưng nhóc con nào có để tâm, thấy cả cha lẫn anh đều không chịu ăn cơm, còn chê bé "hư hỏng", nhóc mèo ngốc không vui chút nào.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống thành một cái tam giác ngược, hai tay bé con vung loạn xạ, cố gắng thu hút sự chú ý của hai người đàn ông.

"Cha ơi cha!"

"Con không phải gấu gấu, không có hư hỏng gì hết, con là mèo mà!!!"

"Cha có nghe hông dzạ, cha???"

"Yểu Yểu là mèo hoa to đùng nha!!!"

Phó Đình Sâm lười biếng giơ tay lên, ấn nhóc con đang định đứng dậy ngồi trở lại ghế, sau đó tiện tay nhét thẳng một cái tiểu long bao vào miệng bé.

Nhóc mèo ngốc theo bản năng nhai hai cái, rồi chớp chớp mắt, ngay lập tức ôm lấy bánh bao, vui vẻ gặm lấy gặm để.

Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng.

Hai cha con đối diện nhau trong im lặng, chỉ có nhóc con lâu lâu lại hớn hở thốt lên một câu "Ngon quá đi!!!"

Phó Thanh Vũ nuốt nước bọt, siết chặt tay thành nắm đấm đặt trước miệng, ho nhẹ một tiếng, vội vàng giải thích:

"Con chỉ tiện miệng nói một câu "cút" thôi! Ai mà ngờ cái nhóc con này học nhanh thế chứ!!!"

Lời còn chưa dứt, nhóc Yểu Yểu đã nuốt sạch một cái tiểu long bao, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết, sung sướиɠ mở miệng:

"Bò…"

Thấy nhóc con sắp sửa phun ra một câu "bò cạp bíp*", Phó Thanh Vũ phản ứng cực nhanh, lập tức bịt miệng bé lại.

(Bò cạp bíp: Chơi chữ, nói chuyện vui có thể dùng nó để né tránh thô tục nhưng vẫn giữ được nét hài hước. Túm lại là nói tục đó =)))

Nhìn ánh mắt cha ruột như muốn xẻ thịt mình, cậu nghiến răng nghiến lợi, véo má nhóc con, gượng cười:

"Đúng là… khụ… trên không ngay, dưới lệch lạc mà!"

Nhóc mèo ngốc lắc lư cái đầu, hai chiếc răng nanh nhỏ xíu nhọn nhọn lộ ra, sau đó vỗ tay vui vẻ, nhại theo:

"Lệch ~"

"Lệch lạc ~~"

Phó Thanh Vũ: "…"

Phó Đình Sâm: "…"

Đứa con gái ngốc này…

Người đàn ông quay đầu đi, lặng lẽ thở dài một hơi.

Ngay lập tức, y đặt ra một quy định:

"Từ nay về sau, trong nhà họ Phó không người nào được nói bậy trước mặt Yểu Yểu!"

Quản gia lập tức gật đầu đáp: "Rõ thưa ngài."

"Đặc biệt là con đó, Phó Thanh Vũ!"

Thiếu niên nhún vai: "Biết rồi mà."

Sau đó, quản gia xuống lầu, đăng ngay một tin nhắn vào group chat của toàn bộ nhân viên nhà họ Phó: [Từ bây giờ, cấm nói bậy trước mặt cô út.]

Nghĩ một lát, ông ấy chợt nhớ lại đoạn camera giám sát lúc chiều, mấy nữ giúp việc điên cuồng cưng nựng nhóc con ngay sau khi ông chủ rời đi. Vậy là ông bổ sung thêm một câu:

[Ngoài ra, từ nay về sau, không được ôm cô út một cách quá khích!]

Tin nhắn vừa gửi đi, đám nữ giúp việc đọc xong không những không thấy xấu hổ, mà còn bất mãn vô cùng.

Cái gì chứ!!!

Đến ôm một cái cũng không cho nữa à?!

Mấy nữ giúp việc không nhịn được mà thầm oán trách ông chủ trong lòng.

**

Bên này, sau khi ăn tối xong, không rõ Phó Thanh Vũ bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cậu đùng đùng quay về phòng, chẳng nói chẳng rằng.

Còn Phó Đình Sâm thì vào thư phòng.

Nhóc Yểu Yểu ôm con thỏ mập, được người làm dẫn đến phòng riêng mới chuẩn bị cho bé.

Căn phòng được thiết kế theo phong cách gỗ tự nhiên tối giản.

Ừm…

Rõ ràng, với một người chưa từng nuôi con gái như Phó Đình Sâm, chẳng có chút thẩm mỹ nào hết. Chỉ đơn giản là thấy đẹp thì làm.

Nhóc Yểu Yểu vừa nhìn thấy, chớp chớp mắt, ngây người ra.

Bé nhìn bên trái, rồi lại nhìn bên phải, đôi mắt tròn xoe đầy tò mò.

Tư Tư đi theo phía sau, trong lòng vui sướиɠ không thôi. Được phân công chăm sóc cô út, đúng là vận may trời ban!

Cô ấy bước lên, ngồi xổm xuống trước mặt nhóc con, dịu dàng chạm nhẹ vào chiếc mũi nhỏ xinh, giọng mềm mại:

"Cô út, chúng ta đi tắm nhé? Ông chủ đã chuẩn bị cho cô rất nhiều quần áo xinh đẹp đấy."

Nhóc Yểu Yểu nghe vậy, mắt lập tức sáng rỡ như sao trời, giọng non nớt tràn đầy phấn khích:

"Oa! Oa! Đi tắm nào!!!"

Nói rồi, bé ôm chặt con thỏ mập, định mang theo nó vào phòng tắm.

Nhưng Tư Tư nhanh tay ngăn lại, nhìn bé con quyến luyến thỏ mập như vậy, cô ấy vội vàng giải thích:

"Cô út, con thỏ này không thể tắm chung với cô được đâu. Một lát nữa sẽ có người giúp nó tắm sạch sẽ rồi đem trả lại cho cô ngay."

Như dự đoán, vừa nghe xong, nhóc mèo ngốc mở to mắt kinh ngạc!

Trên khuôn mặt tròn trịa, đầy vẻ không nỡ xa rời. Bé cúi đầu, dụi dụi mặt vào đầu thỏ mập, lưu luyến dặn dò:

"Đại vương, con sẽ đến đón ngài sau nha~"

"Ngài đừng có chạy lung tung nha ~"

Thỏ đại vương nghiêm túc gật đầu, vẫy vẫy tay với nhóc con đầy ra vẻ người lớn: "Chít chít!"

Đi đi, đi đi, đại vương ta sẽ quay lại ngay thôi. Chỉ cần nhóc đừng chạy lung tung là được.

Một người một thỏ chia tay nhau.

Lúc gặp lại, nhóc Yểu Yểu đã mặc một bộ "trang bị" mới. Ú òa, bé tắm xong rồi nè!

Toàn thân thơm phức, nhóc con chớp chớp mắt, sờ sờ bộ đồ ngủ màu vàng có viền ren trên người, rồi lại cúi đầu nhìn chiếc quần đèn l*иg nhỏ, vẻ mặt hài lòng vô cùng. Bé vui vẻ chạy lon ton đến trước mặt Tư Tư, xoay một vòng, chờ được khen.

"Chị Tư Tư ơi, chị nhìn nè, Yểu Yểu có xinh không~?"

Tư Tư mỉm cười gật đầu, hết lời khen ngợi:

"Cô út là xinh nhất rồi! Chị chưa từng thấy bé con nào đáng yêu như cô cả!"

Nói rồi, cô ấy dường như cảm giác thiếu thiếu cái gì đó, bèn liếc quanh phòng. Nghĩ ngợi một lát, cô ấy không biết moi từ đâu ra một chiếc vòng cổ chuông đan len màu trắng pha xanh lam, sau đó nhẹ nhàng đeo lên cổ bé.

Ừm.

Nhìn ổn áp hơn nhiều rồi!

Cô ấy không khỏi cảm thán, đúng là giống như cậu chủ Thanh Vũ đã nói.

Chống cằm, cô ấy tiếc nuối lẩm bẩm:

"Bé con đáng yêu như vậy mà lại không có cổ nhỉ?"

Nhưng mà không có cổ cũng dễ thương chết đi được!!! Nếu có cổ thì chẳng phải càng hại người hơn sao?!

Nhóc mèo ngốc được khen đến nở cả hoa trong lòng, hí hửng ôm lấy chiếc áo xinh đẹp, chạy đi khoe với cha.

Trước cửa thư phòng, nhóc con rất lễ phép giơ tay gõ cửa, sau đó nằm bẹp người lên cửa, đợi cha mở.

Bên trong, Phó Đình Sâm đang họp qua video, nghe thấy tiếng gõ cửa thì giơ tay ra hiệu cho cấp dưới tạm dừng, trầm giọng nói:

"Vào đi."

Chờ một lát, cửa phòng từ từ mở ra.

Phó Đình Sâm theo phản xạ ngước mắt nhìn ra cửa.

Chỉ thấy ngay dưới tay nắm cửa, một cái đầu tròn vo lấp ló ra. Hai chùm tóc nhỏ hai bên, một cái chỉa lên trời, một cái rũ xuống dưới.