Sau Khi Công Khai Nhận Con, Phản Diện Buộc Phải Cải Tà Quy Chính

Chương 10: Đã là phản diện thì phải nuôi thú cưng thật hung dữ, có hiểu chưa hả?!?

Phó Đình Sâm vốn là người có tính sạch sẽ, giờ nhìn phòng khách bừa bộn thành một đống, y nhíu mày, ra lệnh cho người làm dọn dẹp gọn gàng.

Nhưng y đã đánh giá thấp sức phá hoại của một đứa trẻ.

Chưa đầy hai tiếng sau, khi Phó Đình Sâm từ trên lầu xuống lại, phòng khách đã trở thành một đống hỗn loạn lần nữa.

Còn nhóc con thì chẳng thấy đâu.

Người đàn ông nhíu mày, đứng trên cầu thang quét mắt nhìn khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng nhóc con đâu cả. Không chỉ nhóc con mất tích, mà thỏ mập cũng chẳng thấy tăm hơi.

Y lạnh giọng hỏi:

"Phó Yểu Yểu đâu?"

Quản gia đứng dưới lầu nghe vậy liền đáp:

"Thưa ngài, vừa nãy cô Yểu Yểu dẫn theo đại vương đi đánh du kích rồi ạ."

Phó Đình Sâm im lặng.

Sếp Phó thực sự cạn lời.

Y không hiểu, sao đứa nhỏ này lại hiếu động như vậy?

Y đảo mắt nhìn búp bê Barbie bị ném lăn lóc ở một góc, lòng đầy khó hiểu.

Tại sao con gái y không thể dịu dàng một chút chứ???

Trước đó, quản gia đã định để mấy nữ giúp việc đi theo nhóc con chơi, nhưng nhóc lại ghét bỏ bọn họ cao quá, nói gì mà dễ bị phát hiện vị trí, nhất quyết không chịu dẫn theo.

Không còn cách nào khác, bọn họ chỉ có thể để nhóc con tự do chạy chơi, dù sao trong khu biệt thự nhà họ Phó cũng không có gì nguy hiểm.

Nhưng…

Nghĩ đến đây, sắc mặt quản gia lập tức biến đổi.

"Không xong rồi, Alpha vẫn còn ở sân sau!"

Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người trong phòng đều biến sắc, đồng loạt quay sang nhìn người đàn ông đang đứng trên cầu thang.

Quả nhiên, sắc mặt Phó Đình Sâm lập tức trầm xuống.

Thấy vậy, quản gia vội vàng sai người đi tìm nhóc con, còn Phó Đình Sâm thì sải bước thẳng ra sân sau.

Alpha là một con sói bạc trưởng thành, do cậu hai Phó Vân Tu nuôi dưỡng. Nó vốn có tính cách hung dữ, ngoài chủ nhân ra, chỉ có vài người thân cận là dám đến gần.

Tuy Alpha rất hiểu ý người, bình thường không quan tâm đến kẻ khác, nhưng tình huống này lại khác hẳn.

Dù nó không cắn người, thì nó vẫn là sói.

Không ai ngu ngốc đến mức tự đi chọc giận một con sói cả.

Hơn nữa, Alpha còn được thả tự do. Lúc cậu hai để nó lại đây đã đặc biệt dặn rằng không được nhốt lại, vì nuôi sói trong chuồng lâu ngày, dù dữ đến đâu cũng chẳng khác gì chó nhà.

Thả rông ra ngoài mới có thể khơi dậy bản năng săn mồi của nó.

Bề ngoài Phó Đình Sâm vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng đã bắt đầu rối loạn.

Alpha chưa từng gặp nhóc con, tất nhiên không biết bé là người nhà họ Phó.

Nếu như…

Người đàn ông mặt mày lạnh tanh, không dám tiếp tục nghĩ thêm, bước chân vốn đã nhanh giờ dứt khoát chuyển thành chạy.

Mà lúc này, tại sân sau…

Nhóc con đang cầm súng đồ chơi, cẩn thận nép sau lùm cỏ, quét mắt nhìn quanh một vòng, sau đó vụng về lăn một vòng trên đất:

"Đại vương, an toàn an toàn!"

Thỏ mập cũng mặc một bộ đồ siêu nhân xanh đỏ, sau khi quan sát bốn phía không có ai, nó cuối cùng cũng được giãn gân giãn cốt.

Nó vươn vai, giây tiếp theo, nó dùng hai chân sau đứng thẳng lên, hai chân trước chống ngang hông, chậm rãi đi tới, nghiêm túc ra lệnh:

"Nhóc con, làm tốt lắm! Tiếp tục tiến lên, đi tuần núi!!!"

Nhóc Lốc Xoáy gật gật đầu, khom người, cầm chắc khẩu súng đồ chơi, lùi lại từng bước để tiếp tục tuần tra núi.

Nhưng lùi một bước, không lùi được.

Lùi thêm một bước, vẫn không lùi được.

Nhóc con phồng má bất mãn, nhún nhún người tựa vào “chướng ngại vật” phía sau, dùng hết sức đẩy ngược ra sau.

Kết quả…

Bé đứng không vững, “bịch” một cái ngửa ra sau ngã bẹp xuống đất.

Nhóc mèo ngốc sững sờ.

Bé nghiêm túc nhìn chằm chằm “cái thứ” đang lù lù trước mặt, giơ tay kéo nhẹ bộ ria mép trắng, rồi mạnh tay giật một phát!

Nhóc con trừng mắt, hô lên đầy kinh ngạc:

"Oaaa! đại vương ơi! Râu của con chó xấu xa này dài ghê nè, ngài nhìn nè!"

Thỏ đại vương đang vểnh tai dài của mình, nghe vậy liền quay đầu lại, sau đó…

Nó đờ người.

Rồi…

"…!!!"

"…!!!"

"…!!!"

"A a a a a a a! Sói sói sói sói sói kìa!!!!"

Thỏ mập bị dọa hét lên chói tai, hai tay ôm mặt, phản ứng y như một cái sticker biểu cảm đang phát hoảng!

Nó nuốt nước miếng ừng ực, nhìn nhóc con vẫn đang muốn vươn tay giật tiếp bộ râu kia, thỏ mập cảm thấy không thể chờ đợi thêm một giây nào nữa!

Không thể chần chừ! Không thể do dự!

Nó lập tức chộp lấy nhóc con, hai chân trước kẹp bé xách lên, quay người bỏ chạy!

Alpha khẽ thở ra một hơi, đôi mắt xanh đậm tập trung nhìn chằm chằm vào nhóc con đang được thỏ mập xách lên chạy mất.

Ánh mắt nó lóe lên vẻ hứng thú.

Ngay sau đó, nó từ tốn giương móng vuốt, ma sát với mặt đất, sau đó dùng chân sau bật mạnh, nhẹ nhàng vượt qua, nhảy thẳng tới trước mặt thỏ mập!

Thỏ đại vương nhìn thấy cảnh này, chân lập tức chạy nhanh đến mức tạo ra ảo ảnh như một cơn lốc xoáy!

Nó cuống cuồng đổi hướng, tìm đường khác tháo chạy!

"Chít chít chít chít!!"

"Chít chít! Chít chít chít!!"

Dm, không thể tin nổi! Thế éo nào mà số mình lại xu cà na như này chứ?!?

Nhà này bị điên rồi hả?!? Còn nuôi cả sói nữa à?!?

Không đúng không đúng!

Nhóc Lốc Xoáy chính là phản diện tương lai, mà đã là phản diện thì phải nuôi thú cưng thật hung dữ, có hiểu chưa hả?!?

——

Nhóc mèo ngốc được thỏ mập dùng tai tay kẹp trước ngực, ngoan ngoãn như một bé ngoan, cười ngây ngô:

"Ohhh~ đại vương, con hiểu rồi~"

Thỏ mập trợn trừng mắt, vừa thở hồng hộc vừa thè lưỡi, gấp đến mức bắt đầu sủa thay vì chít chít.

Nhóc Lốc Xoáy, nhóc nặng quá rồi đấy!

Có thể ăn ít lại một chút được không?!!

Nhóc con ngoan ngoãn đáp lại:

"Đại vương, ngài thả con xuống đi, con có cách đối phó với nó rồi!"

Giọng nói bé con mềm xèo, nhưng lại mang theo vẻ chắc chắn như thể đã nắm chắc phần thắng.

Thỏ mập nheo mắt đầy nghi ngờ, nhưng chân vẫn không chậm lại chút nào.

"Nhóc thì có cách gì hay chứ?!?"

Nhóc con lắc lắc đầu, xoay người một cú thật ngầu.

Sau đó…

"Bịch" một tiếng.

Nhóc con… ngã sấp mặt xuống đất, mặt đập xuống trước, mông chổng lên trời.

Bé thở dài một hơi, vất vả chống tay ngồi dậy, nhìn về phía trước.

Lúc này, con sói bạc không biết từ lúc nào đã nhẹ nhàng nhảy tới đứng trước mặt bé.

Nhóc mèo ngốc híp mắt, vẻ mặt bỗng chốc nghiêm túc lại.

Dưới ánh mắt đầy mong đợi của thỏ mập, nó thấy nhóc con hất tay, khẽ ngẩng cằm lên:

"Hừm~"

"Sói bự~"

"Con cho chú một cơ hội! Làm sói của con, chỉ để con và đại vương cưỡi thôi, con sẽ để chú sống như một con sói chân chính!"

Alpha: "..."

Thỏ mập: "..."

Thỏ đại vương lắc đầu nguầy nguậy, ra sức chít chít chít dùng móng vuốt diễn tả:

[Sai rồi sai rồi!!!]

Phải nói là: [Tha cho ngươi một con đường sống!]

Nhớ kỹ, khi nói phải chống nạnh, giọng điệu phải bá đạo, phải uy nghiêm áp đảo đối phương hoàn toàn!

Nhóc mèo ngốc gật gật đầu, vô cùng nghe lời.

Bé chống nạnh, vênh cằm, ánh mắt sắc bén không nhận ai là chủ cả!

"Tha cho chú một con đường sống đó nha!!!"

Thỏ mập cũng nhe răng trợ uy:

"Uwaaah!!!"

Một giây…

Hai giây…

Ba giây sau…

Con sói bạc cao hơn nhóc con nửa cái đầu đột nhiên gầm lên giận dữ, tiếng sói tru vang vọng khắp cả khu biệt thự.

Phó Đình Sâm ngay lập tức nghe thấy.

Y tăng tốc chạy, thậm chí còn cực kỳ hối hận vì đã xây khu biệt thự to như thế này, bây giờ chạy thế này có tác dụng cái chó gì chứ!?!

Nhóc Lốc Xoáy và thỏ mập đồng loạt hít hít mũi, môi dưới run lên, hai đứa nhào vào nhau, ôm chặt khóc rống lên:

"Uwaaaaa!!!"

"Đại vương sắp tiêu đời rồi oaaaaa!!!"