Lão Đại Mạt Thế Xuyên Đến Tinh Tế Trở Thành Vật Hi Sinh

Chương 6: Thắng được tinh tệ

Trước sự chứng kiến của bao người, dù Khâu ca có không cam lòng cũng không thể lật lọng. Hắn ta nghiến răng, sắc mặt xanh mét nhìn Nhan Họa đang ung dung, trong mắt tràn ngập bất mãn.

“Chào cô.”

Khi hai bên đang giằng co, một nhân viên mặc đồng phục của ngân hàng Lạc thị bất ngờ tiến đến, lấy ra một tấm tinh thẻ, nói với Nhan Họa:

“Đây là thẻ tinh tệ vô danh mà Lạc thị tặng cô, mong cô nhận lấy.”

Thẻ tinh tệ vô danh?

Nhan Họa kinh ngạc liếc nhìn người nhân viên kia. Thẻ tinh tệ cũ của chủ nhân cơ thể này chắc chắn không thể dùng được nữa, năm nghìn tinh tệ không có thẻ thì khó giao dịch, nhưng nếu có thẻ tinh tệ vô danh thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

“Tôi có thể hỏi lý do không?”

“Xin lỗi, ông chủ không nói rõ.”

Nhân viên duy trì nụ cười tiêu chuẩn, sau đó quay sang Khâu ca nói:

“Vị khách này muốn chuyển tinh tệ đúng không? Chúng tôi có thể hỗ trợ.”

Có người của ngân hàng Lạc thị ra mặt, dù có không cam lòng, Khâu ca cũng đành nghiến răng lấy thẻ tinh tệ ra, trơ mắt nhìn nhân viên quẹt mất năm nghìn tinh tệ.

Nhận được tiền, Nhan Họa cũng không có ý định lưu lại. Cô vui vẻ chỉ lên sân khấu, mỉm cười nói:

“Mới có bốn trận thôi, đừng vội. Mười một trận tiếp theo, mọi người cố gắng nhé.”

Nói xong, cô đẩy xe lăn của Nhan Hồng An rời đi. Khâu ca muốn cản đường, nhưng những người xung quanh lập tức giữ hắn lại.

“Anh không thể đi! Đã hứa cùng theo dõi mười lăm trận cơ mà!”

“Đúng vậy! Chúng tôi đã bỏ tiền ra rồi, anh không thể đi!”

...

Bị bao vây, đến khi Khâu ca thoát ra được, trước mắt đã không còn bóng dáng của Nhan Họa và Nhan Hồng An.

Sau khi theo dõi quá trình chế tạo dược phẩm ở vài trận đấu vừa rồi, Nhan Họa nảy ra ý định tự mình thử nghiệm. Cô mua một bộ thiết bị chế tạo dược đơn giản cùng một ít dược liệu, cất vào không gian lưu trữ, sau đó tìm một khách sạn để nghỉ ngơi.

Để tiện chăm sóc Nhan Hồng An, cô thuê một căn phòng có phòng khách. Sau khi đặt ông lên giường, cô tiếp tục truyền dị năng vào cơ thể ông.

Sau một thời gian dài trị liệu, tình trạng của Nhan Hồng An đã ổn định hơn, chậm rãi mở mắt.

Thấy Nhan Họa, ông lập tức kích động:

“Họa Họa, con không sao chứ? Đám người đó…”

“Cậu.”

Nhan Họa ngồi xuống ghế, đau lòng nhìn Nhan Hồng An, cảm giác đau đớn nghẹt thở lại một lần nữa ập đến. Cô cố nén cảm xúc, nhẹ giọng nói:

“Con bị ảnh hưởng bởi súng laşer, kích phát dị năng thứ ba, may mắn sống sót. Nhưng mẹ… đã bị bọn chúng hại chết.”

Dị năng thứ ba là một khả năng đặc biệt mà chỉ một số ít người trong Tinh tế có được. Điều kiện kích phát nó chưa được làm rõ, mỗi người một khác, sức mạnh của nó cũng vượt xa trí tưởng tượng của người thường. Đây là lý do Nhan Họa viện ra để giải thích về dị năng của mình.

“Dư Tấn Nguyên, tên khốn đó!”

Nhan Hồng An siết chặt nắm đấm, đập mạnh xuống giường, ánh mắt tràn ngập hận ý.

Thấy Nhan Họa lo lắng, vẻ mặt ông tức thì trở nên ảm đạm.

“Họa Họa, ta mừng là con vẫn còn sống. Nhưng con không nên cứu ta, ta đã bị trọng thương, dị năng bị phế, lại mất khả năng di chuyển, đã trở thành một kẻ vô dụng.”

Thấy vẻ mặt buồn bực của Nhan Hồng An, Nhan Họa nắm chặt tay, kiên định nói:

“Cậu, Dư Tấn Nguyên đã làm đến nước này, sao chúng ta có thể trơ mắt nhìn hắn giẫm lên xáċ người nhà họ Nhan, đường đường trở thành gia chủ Dư gia!”

“Cậu phải mạnh mẽ lên! Vết thương của cậu, con sẽ chữa khỏi! Chúng ta phải báo thù cho mẹ và nhà họ Nhan!”