Lão Đại Mạt Thế Xuyên Đến Tinh Tế Trở Thành Vật Hi Sinh

Chương 5: Thắng được tinh tệ

Hai người gây ra động tĩnh không nhỏ cũng không lớn, nhưng vẫn thu hút được sự chú ý của không ít người. Mọi người đều mang vẻ mặt xem kịch vui, chờ đợi kết quả cuối cùng từ dược sư trên sân khấu.

Lúc này, trong phòng giám sát trên lầu, Mục Hạo Viễn đang nghe báo cáo từ cấp dưới, tò mò nhìn người đàn ông đứng phía sau mình.

“Anh nghĩ ai sẽ thắng?”

Người đàn ông mặc bộ trang phục đen xám chỉnh tề, ngũ quan sắc nét, gương mặt tinh tế nhưng không hề nữ tính. Đôi mắt hổ phách trầm lặng, mang theo sự lạnh nhạt thờ ơ. Anh ta ngồi trên ghế sofa, không cần tỏ ra uy nghiêm nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy áp lực. Nghe câu hỏi của Mục Hạo Viễn, anh mới chậm rãi đưa mắt nhìn về màn hình giám sát.

“Số 4.”

Mục Hạo Viễn vốn đã chuẩn bị tinh thần người đàn ông này sẽ không trả lời, khi nghe được câu đáp lại, anh ta lập tức thấy hứng thú, bước đến cười nói:

“Hiếm thật đấy, Chỉ huy Bùi lại chịu đáp lời tôi. Nhưng sao anh khẳng định số 4 sẽ thắng? Tôi không nhớ anh có nghiên cứu về dược phẩm.”

“Khi còn ở Liên bang, tôi nhớ cậu rất giỏi nhìn sắc mặt của lão gia nhà cậu mà? Sao bây giờ lại không nhìn ra nổi chuyện này?”

Bùi Tắc Lâm nhàn nhạt châm chọc một câu, ánh mắt lại quay về màn hình giám sát.

Bị chọc trúng điểm đau, Mục Hạo Viễn ỉu xìu nhìn Bùi Tắc Lâm, lẩm bẩm:

“Tôi đã bị ép đến Lạc Thác Tinh rồi, Chỉ huy Bùi có thể nể tình một chút được không? Mà nói xem, anh đến đây vì chuyện của nhà họ Nhan à?”

“Nếu tôi nhớ không lầm, vị tiểu thư nhà họ Nhan đó từng có hôn ước với anh nhỉ?”

Nhắc đến chuyện này, Mục Hạo Viễn lập tức lộ ra vẻ hóng hớt, nhanh chóng đứng dậy thúc giục:

“Anh mau đi đi, biết đâu còn kịp cứu vị hôn thê của mình.”

Bùi Tắc Lâm lười phản ứng, chỉ đứng dậy dẫn người rời đi. Mục Hạo Viễn thấy buồn chán, cũng quyết định đi theo.

Lúc này, trên sân khấu ở tầng một, chỉ còn lại dược sư số 4 và số 1 đang tiếp tục tranh tài. Nhan Họa nắm chặt tay vịn xe lăn của Nhan Hồng An, khăn che mặt che khuất phần lớn gương mặt, nhưng ánh mắt lại vô cùng bình tĩnh.

Bên cạnh, Khâu ca nhìn dược sư số 1 trên đài, lòng bỗng dưng dâng lên một dự cảm xấu.

Cảm giác bất an ngày càng mãnh liệt, Khâu ca vội tìm chuyện gì đó để phân tán sự chú ý. Ánh mắt quét qua xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Nhan Họa, giọng điệu trào phúng nói:

“Sao thế, lo lắng dược sư số 4 của cô sẽ thua à?”

“Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, một dược sư đã thất bại suốt hai mươi bảy lần, cô đừng có…”

Lời còn chưa dứt, một tiếng nổ lớn vang lên kèm theo những tiếng hét hoảng loạn.

Khâu ca phấn khích quay đầu nhìn, ngay lập tức sắc mặt trở nên khó coi.

Dược sư số 1 bị cháy đen toàn thân, thiết bị trước mặt thậm chí bị nổ văng xuống đất. Trong khi đó, dược sư số 4 lại thản nhiên nhìn lọ dược phẩm hoàn hảo trước mặt.

“Thất bại hai mươi bảy lần, không có nghĩa là lần thứ hai mươi tám cũng sẽ thất bại.”

Nhan Họa khẽ cười, giơ lên phiếu cược trong tay, nhẹ nhàng liếc qua những người mặt đang biến sắc khác.

“Vậy nên, chắc anh không định quỵt nợ trước mặt nhiều người thế này đâu nhỉ?”

Khi Bùi Tắc Lâm và Mục Hạo Viễn xuống đến tầng một, đúng lúc nhìn thấy cảnh Nhan Họa giơ tay. Khăn che mặt ẩn đi dung nhan, chỉ còn lại đôi mắt sáng trong giảo hoạt, đuôi mắt hơi nhếch lên, mang theo chút tùy ý phóng khoáng.

“Đưa cho cô ấy một tấm tinh thẻ vô danh, cô ấy có vẻ có nghiên cứu về dược phẩm, theo dõi cô ấy.”

Hồi tưởng lại cảnh trong màn hình giám sát, Bùi Tắc Lâm khẽ nhíu mày, nói xong liền tiếp tục rời đi.

Mục Hạo Viễn chưa kịp hỏi thêm, thấy Bùi Tắc Lâm bước đi vội vã, vội vàng gọi người đến xử lý rồi cũng nhanh chóng đuổi theo.