"Sao thế?" Sở Vân Ca thấy hắn mãi không đọc thì lấy làm lạ.
"Không có gì." Hắn bình thản đáp, chậm rãi cất giọng.
“Nắm tay làm biếng tựa rèm châu, thẹn thùng e ấp…”
Giọng hắn trầm ấm, quyến rũ, thực sự rất dễ nghe, làm dịu đi cơn đau trong đầu nàng. Nhưng... nội dung bài thơ này có gì đó sai sai.
"... Eo liễu uyển chuyển..."
Xác nhận rồi, đây là thơ phong nguyệt!
Sở Vân Ca cứng người. Sớm biết vậy, nàng đã liếc qua trước khi đưa sách cho hắn rồi.
"Khụ..." Nàng vội cắt ngang: "Được rồi, ngươi lui đi."
Bảo sao lúc nãy hắn không đọc ngay. Chắc trong mắt Tạ Võng Trạch, nàng lại đang cố tình làm nhục hắn đây.
Tạ Võng Trạch lập tức dừng lại, không tiếp tục đọc thứ thi ca khó nghe này nữa. Hắn lạnh mặt rời đi.
Sở Vân Ca nhìn theo bóng lưng hắn, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Thôi kệ, chỉ đọc một bài thơ phong nguyệt thôi mà, kiểu trả đũa này nàng chẳng ngại.
Chẳng bao lâu sau, một cung nữ bước vào.
"Điện hạ." Tỳ nữ lộ vẻ nghi hoặc, giọng điệu vừa lấy lòng vừa có phần lấn lướt: "Chẳng phải đã nói là tối nay nhất định phải động phòng sao a?"
Nhìn kỹ sẽ thấy trong mắt tỳ nữ đó còn có cả sự không cam lòng.
Sở Vân Ca lạnh lùng: "Ra ngoài."
Cung nữ tên Đỗ Nhược thoáng hiện vẻ căm hận, cuối cùng vẫn đầy uất ức lui xuống.
Sở Vân Ca không nhịn được trừng mắt.
Đỗ Nhược vốn là thiên kim quan gia, từ nhỏ đã được dạy dỗ cách lấy lòng công chúa. Sau này gia đình gặp nạn, đáng lẽ bị sung vào giáo phường làm quan kỹ, may nhờ công chúa cứu giúp, cả nàng ta lẫn tỳ nữ Thu Hương đều trở thành cung nữ.
Nhưng Đỗ Nhược chưa từng chịu hạ mình, ngoài những lúc lấy lòng công chúa, phần lớn thời gian đều tìm cách trốn tránh công việc. Công chúa nhớ ân tình cũ nên đối xử với nàng ta chẳng ra chủ mà cũng chẳng hẳn là tớ.
Trái lại, Thu Hương vừa hầu hạ công chúa vừa hầu hạ Đỗ Nhược, tận tụy không ngơi nghỉ.
Đỗ Nhược thầm yêu Hoàng đế, nhưng rốt cuộc lại là Thu Hương được tuyển vào cung, trở thành Hương quý nhân. Còn nàng ta vẫn chỉ là một cung nữ. Vì thế, nàng ta hận Thu Hương đến tận xương tủy, nhưng vẫn phải học theo Thu Hương, liên tục thúc giục, dụ dỗ công chúa, mong rằng công chúa sẽ giúp nàng ta tiến cung hầu hạ hoàng đế.
Công chúa lại cứ ngỡ Đỗ Nhược là tri kỷ, chẳng hề biết mình đang bị dẫn vào con đường chết.
Điện thất yên tĩnh trở lại. Sở Vân Ca cởi chiếc vòng ngọc khắc hoa văn rồng trên cổ tay, để lộ lớp băng vải đã thấm máu bên dưới.
"Hoá ra là vậy." Nàng cười nhạt đầy giễu cợt.
Nhưng máu cuống rốn lại không thể sử dụng. Gia đình bọn họ đều mang nhóm máu gấu trúc hiếm, cuối cùng nàng trở thành túi máu sống cho anh trai.
Mẹ nàng ở kiếp trước là bác sĩ, cứ liên tục rút máu của nàng, chờ đợi y thuật đột phá. Nếu không có đột phá thì có lẽ cả đời nàng sẽ phải làm kho máu cho anh trai, sống cuộc sống vô vọng, mãi mãi ăn những món bổ máu, không ai quan tâm nàng.
Ba mẹ kiếp trước chưa từng bồi dưỡng tình cảm với nàng, ngay từ đầu đã định vị nàng là "máy hiến máu", luôn phớt lờ nàng. Về sau, nàng cố gắng chịu đựng, cuối cùng cũng có thể hiến tủy cho anh trai, giúp anh ấy phẫu thuật, cơ thể anh dần hồi phục. Nàng rốt cuộc được giải thoát, lựa chọn rời đi.
Nhưng không ngờ vài năm sau, bệnh của anh trai lại tái phát. Mẹ nàng muốn nàng quay về, nàng không đồng ý mà thẳng thừng từ chối.
Nhưng cuối cùng vẫn bị bọn họ giăng bẫy. Chai nước khoáng nàng mua đã bị tiêm thuốc từ trước. Đến khi tỉnh lại, nàng đã bị nhốt.
Khi nàng xuyên qua nơi này, công chúa cũng đã bị giam suốt một tháng, máu bị rút đi từng ngày.
Đều là kho máu sống, đều có một người mẹ thiên vị, nhưng công chúa còn thê thảm hơn nàng, không có dụng cụ rút máu mà chỉ có thể cắt cổ tay sống để lấy.
Những vết sẹo chằng chịt trên cổ tay công chúa nối tiếp nhau, chưa bao giờ thực sự lành lặn.