Nàng Trở Thành Vạn Nhân Mê Sau Khi Xuyên Thành Nữ Xứng Trong Truyện Thuần Ái

Chương 6

Sở Vân Ca nói làm là làm.

Nàng gật đầu tán thành: “Phò mã nói đúng đấy.”

Tạ Võng Trạch và Khanh Trần đột nhiên khựng lại.

Sau đó, hai người đồng loạt ngẩng đầu lên, nhìn nàng với ánh mắt đầy kinh ngạc.

Họ vừa nghe thấy gì vậy?!

"Ép Khanh Trần đại sư vào phủ thật sự không ổn đâu."

Lời đáp của Sở Vân Ca chẳng những không khiến Tạ Võng Trạch yên tâm, ngược lại càng thêm cảnh giác. Công chúa lại muốn giở trò gì nữa đây?

Khanh Trần thì lại ngạc nhiên vui mừng: "Tiểu tăng có thể rời đi thật sao?"

Thấy Khanh Trần không tin, trên mặt Tạ Võng Trạch cũng hiện lên vẻ do dự đầy cảnh giác. Sở Vân Ca lục lại ký ức: *À, ra là trước đây nguyên chủ cũng rất hay giở cái thói lật lọng, bên ngoài tỏ ra rộng lượng tha thứ nhưng chớp mắt một cái đã lập tức lật mặt muốn tính chuyện ngay.*

Nàng bất đắc dĩ nói: "Thật đấy. Bổn công chúa thấy ngươi khổ sở đến vậy mà vẫn tụng kinh giúp ta, quả thật đã bị cảm hóa rồi. Không thể thành Phật ngay được, nhưng bổn công chúa quyết định từ hôm nay sẽ làm người tốt, không còn cưỡng ép dân nam, không còn ép buộc bất kỳ ai nữa."

Nàng hoàn toàn có thể tìm một người tự nguyện, một người thật sự thích nữ nhân.

Tạ Võng Trạch không tin. Hắn vẫn còn nhớ ánh mắt nàng nhìn hắn ban nãy.

Nhưng Sở Vân Ca đã nhắm mắt lại, lười biếng phất tay: "Bổn công chúa đã cho ngươi cơ hội rồi, nếu không đi thì ta sẽ xem như ngươi muốn ở lại hầu hạ bổn công chúa đấy."

Khanh Trần chắp tay: " Khanh Trần xin mạn phép cáo lui."

Tạ Võng Trạch buông lỏng bàn tay đang siết chặt chiếc túi thơm trong ống tay áo. Hắn định cùng Khanh Trần rời đi nhưng Sở Vân Ca lại không cho phép. Để tránh nàng đột nhiên nổi giận rồi trút lên người mình, bước chân hắn vừa định rời khỏi điện ngủ bất chợt dừng lại.

"Ngươi đi trước đi."

Tạ Võng Trạch nói với Khanh Trần, sau đó quay người, cẩn thận thăm dò: "Điện hạ, ta đọc sách cho nàng nghe nhé?"

Cơn đau đầu của Sở Vân Ca lại ập đến, khó chịu vô cùng. Nàng không ngờ Tạ Võng Trạch vẫn chưa đi.

Nàng ngước mắt nhìn hắn: "Khỏi, ngươi cũng đi đi."

Tạ Võng Trạch luôn né tránh nàng như tránh tà. Hôm nay lại chủ động muốn đọc sách cho nàng nghe, có điều bất thường tất có quỷ.

Nàng không phải người tốt, mà Tạ Võng Trạch thì lại càng không. Hắn âm trầm, thù dai, tất cả những gì nàng làm hôm nay, sau này hắn nhất định sẽ trả lại đủ.

Tốt nhất là tránh xa hắn ra.

Sự cự tuyệt của Sở Vân Ca khiến Tạ Võng Trạch bất ngờ. Trước giờ công chúa chưa từng từ chối hắn.

"Vâng." Đôi mắt hắn thoáng tối lại, vừa định lui xuống, bỗng trước mắt Sở Vân Ca tối sầm xuống, suýt nữa là đứng không vững.

Tạ Võng Trạch chần chừ một thoáng rồi vẫn đưa tay đỡ lấy nàng.

Nhìn thấy sắc mặt nàng tái mét không hề có vẻ giả vờ, hắn cúi người bế nàng lên rồi đặt xuống giường.

Sau khi đặt nàng xuống, hắn nhanh chóng lùi ra sau, đề phòng công chúa bất ngờ nhân cơ hội ôm chầm lấy hắn.

Nhưng... Sở Vân Ca chẳng hề động đậy.

Tạ Võng Trạch khẽ hỏi: "Điện hạ, có cần mời thái y cho nàng không?" Giọng hắn trầm thấp dễ nghe vô cùng.

"Không cần." Sở Vân Ca biết rõ bản thân chỉ bị thiếu máu, dẫn đến đau đầu choáng váng mà thôi.

Tạ Võng Trạch im lặng giây lát rồi nói: "Điện hạ, để ta đọc sách cho nàng nghe nhé?"

Nàng vừa thả Khanh Trần đi, lại còn như vậy nên hắn không tiện rời đi ngay.

Sở Vân Ca do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu: "Được."

Cơn đau đầu của nàng nghiêm trọng thật sự, mà giọng nói của Tạ Võng Trạch có thể làm dịu bớt đau đớn. Đây cũng chính là lý do công chúa muốn hắn làm phò mã.

Nhìn thấy một quyển sách ngay bên cạnh, nàng cầm đại lên rồi đưa cho hắn. Đọc gì cũng được, chỉ cần nhanh chóng giúp nàng giảm đau là tốt rồi.

Tạ Võng Trạch lật sách, đáy mắt chợt trầm xuống. Những ngón tay thon dài vô thức siết chặt, đến mức nổi cả gân xanh.