Nàng Trở Thành Vạn Nhân Mê Sau Khi Xuyên Thành Nữ Xứng Trong Truyện Thuần Ái

Chương 8

Công chúa khi mới sinh ra vốn khỏe mạnh, nhưng bây giờ lại trở thành một mỹ nhân bệnh tật yếu đuối.

Bách quan, dân chúng chỉ biết công chúa phóng túng, ngông cuồng, hung tàn độc ác, Thái hậu và Hoàng đế luôn dung túng công chúa nhưng không ai biết rằng công chúa cũng là một kẻ đáng thương. Những chiếc vòng tay tinh xảo làm bao nữ nhân kinh diễm ngưỡng mộ, nào là vòng kim loại chạm khắc hoa cỏ rồng phượng, nào là vòng kim tuyến chạm khắc hình thủy tộc, chẳng qua chỉ là công cụ che giấu vết thương của công chúa mà thôi.

Sự ngang ngược và kiêu ngạo của công chúa nguyên chủ đều là do Hoàng đế và Thái hậu ép buộc, hơn thế nữa đó là một âm mưu mà Hoàng đế cố tình sắp đặt.

Rõ ràng chỉ cần một bát máu là đủ giúp Hoàng đế duy trì cuộc sống bình thường, nhưng vì không muốn chịu cảnh đau đầu, suy nhược, ngài nhất quyết phải uống hai bát. Cuối cùng, người chịu đau đớn và thiếu máu đến thống khổ lại là công chúa.

Nàng ấy chịu đủ giày vò, tâm trạng bất ổn, mà Hoàng đế chỉ cần động chút tâm cơ đã có thể khiến nàng ấy trở thành kẻ ác tiên phong cho ngài.

Ví dụ như Tạ Võng Trạch, Hoàng đế không muốn thả hổ về rừng, lại muốn kiềm chế Trần quốc, bèn ra lệnh công chúa cưỡng ép hắn làm phò mã. Hắn tỏ vẻ khó xử nhưng thuận nước đẩy thuyền, đạt được mục đích, còn giữ được danh tiếng tốt.

Sở Vân Ca cười lạnh lắc đầu: "Đúng là một đóa bạch liên trong sáng, thuần khiết, không vấy bụi trần."

Mỗi lần lợi dụng nguyên chủ, Hoàng đế đều có thể bồi đắp thêm danh tiếng "hiền minh", trong khi danh tiếng của nàng ấy càng xấu đi, Hoàng đế lại càng được tung hô. Mọi người đều yêu mến và ca ngợi Hoàng đế, nhưng nhắc đến công chúa lại chỉ toàn sự căm ghét và khinh thường.

Đến cả cung nữ bên cạnh nàng ấy cũng vậy, ai ai cũng yêu Hoàng đế, tìm mọi cách để tiếp cận ngài.

Thậm chí ngay cả phò mã của nàng ấy, những nam sủng mà nàng ấy đoạt về, cuối cùng cũng sẽ yêu Hoàng đế.

Sở Vân Ca chống trán chậc lưỡi: "Đây chẳng phải là chi tiết điển hình của nhân vật bị ngược chết lên chết xuống sao?"

Bảo sao công chúa lại căm ghét Hoàng đế đến vậy.

"Hút máu ta, khiến ta đau đớn, còn đổ hết tiếng xấu lên đầu ta, làm bẩn danh ta. Ca ca cái gì chứ? Rõ ràng là một con rắn độc mà."

Từ nay về sau, phải tránh xa Hoàng đế, cũng phải cẩn thận với Tạ Võng Trạch.

Đang suy nghĩ thì bên ngoài chợt vang lên giọng bẩm báo của Đỗ Nhược.

"Điện hạ, Lý công tử cầu kiến." Đỗ Nhược nhận ra công chúa đang đầy một bụng tức giận, lập tức tìm người để nàng trút giận.

"Lý công tử sao?" Sở Vân Ca nhíu mày. Trong danh sách tình nhân của Hoàng đế, hình như không có ai họ Lý cả.

Một lát sau, một thiếu niên vận y phục đỏ thẫm bước vào.

Chàng trai tuổi chừng mười sáu mười bảy với dáng người cao ráo mảnh mai, gương mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay, đôi mắt to tròn, hai mí rõ ràng, vừa nhìn đã thấy trong trẻo và thanh thuần.

Sở Vân Ca nhướng mày, một tên "cún con" ngoan ngoãn.

Đến đúng lúc lắm, trái tim bị tổn thương của nàng đang cần được xoa dịu đây.

Quả nhiên trong một thế giới cổ đại rộng lớn như thế này, không thể nào toàn là "tình yêu thuần khiết" được, vẫn phải có những nam nhân bình thường chứ.

Nhìn thiếu niên, vài chữ hiện lên trong đầu nàng: [Tiểu câm].

Bảo sao lại lấy tên là Quan Kỳ: "Quan kỳ bất ngữ chân quân tử" (Người ngắm cờ không nói mới là quân tử thật sự).

Nhưng y phục đỏ quá chói mắt. Làm cho Sở Vân Ca hơi nhíu mày lại.

Lý Quan Kỳ là đứa trẻ đáng thương, sau khi mẫu thân của hắn qua đời, phụ thân của hắn đã lập tức tái giá, chiếm đoạt gia sản. Vì hắn không chịu đổi sang họ của kế mẫu nên bị phụ thân ghét bỏ.

Thấy công chúa nhíu mày, tiểu đáng thương càng thêm căng thẳng. Hành lễ xong, hắn lấy từ trong tay áo ra một cuốn sổ nhỏ do mình tự chế rồi giơ lên cho công chúa xem. Tay hắn run run.