Sắc mặt Liễu Phúc Quý vui mừng, Liễu Hoán cũng thả lỏng thần sắc, hai cha con liếc nhau một cái, sau đó Liễu Phúc Quý tiến lên một bước, chắp tay nói:
“Vĩnh Ninh Hầu trấn thủ Bắc Cương, che chở ngàn ngàn vạn vạn bá tánh Cẩm triều. Liễu gia chẳng qua chỉ là một thương hộ, không có bản lĩnh trị quốc, chỉ có chút ít gia sản. Hiện giờ biên cương gặp nạn, thiếu y thiếu lương, chúng ta đương nhiên không thể chối từ đạo nghĩa, cho dù là táng gia bại sản cũng không thể để người Hồ hại bá tánh chúng ta! Quân lương cứ giao cho chúng ta lo liệu!”
Từ Tử Uyên lặng lẽ lùi sang một bước, tránh đi lễ của Liễu Phúc Quý. Tống Giác kỳ lạ nhìn hắn một cái nhưng trên mặt Từ Tử Uyên luôn bình tĩnh như nước, Tống Giác cũng không nhìn ra điểm gì bất thường, chỉ có thể khen ngợi Liễu Phúc Quý:
“Liễu công thật cao thượng! Tống mỗ xin thay mặt bá tánh cùng các tướng sĩ biên cương cảm tạ Liễu công!”
Được người đứng đầu triều đình khen tặng, Liễu Phúc Quý cảm thấy vô cùng thoải mái, chỉ thấy số thuế ruộng mình đóng không hề uổng phí.
Mọi chuyện đã được quyết định, trong thư phòng tràn ngập bầu không khí vui vẻ hòa thuận. Từ Tử Uyên chợt nhớ đến cậu em vợ trước mắt còn đang cầu học trong thư viện, nghĩ đến kiếp trước Liễu Thiều Quang đã hao tổn tâm sức vì chuyện học hành của hắn, liền thuận miệng tặng Liễu gia một phần nhân tình:
“Nghe nói nhị công tử trong phủ còn đang đi học, ta có thể viết một phong thư tiến cử, nếu y muốn vào kinh, có thể tiến Quốc Tử Giám đọc sách.”
Liễu Phúc Quý chớp mắt bị miếng bánh lớn từ trên trời rơi xuống làm cho sửng sốt, mất đi sự khôn khéo vốn có, ngơ ngác hỏi:
“Chương nhi cũng có thể tiến vào Quốc Tử Giám sao?”
Đó chính là Quốc Tử Giám a! Những người có thể vào đó học đều là con cháu quan gia.
Tống Giác cười nói:
“Nếu Liễu gia trở thành hoàng thương, lại có thế tử bảo đảm, nhị công tử sao có thể không vào được Quốc Tử Giám?”
Liễu Phúc Quý và Liễu Hoán lúc này trên mặt lộ rõ vui mừng, đối với Từ Tử Uyên ngàn ân vạn tạ. Tống Giác đứng bên cạnh tấm tắc khen ngợi, thầm nghĩ Liễu gia cũng thật không tầm thường, lại có thể khiến Từ Tử Uyên suy xét chu toàn đến vậy.
Mãi đến khi rời khỏi Liễu phủ, Tống Giác vẫn còn cảm thán:
“Xem ra Liễu gia này thật sự hợp tâm ý ngươi. Quen biết ngươi lâu như vậy, hiếm khi thấy ngươi nói một đoạn dài như thế.”
Từ Tử Uyên hơi rũ mắt, lại trở về dáng vẻ ít nói thường ngày, chỉ thản nhiên đáp:
“Liễu phủ rất tốt.”
Tống Giác cũng không để bụng, gật đầu nói tiếp:
“Liễu gia phụ tử quả thực không tồi, đều là người khôn khéo nhưng không mang dáng vẻ con buôn, khiến người ta dễ dàng thân cận. Nghe nói đại tiểu thư Liễu gia là một mỹ nhân hiếm có, ngay cả vùng Giang Nam vốn đầy mỹ nhân cũng công nhận dung mạo nàng xứng danh đệ nhất. Không biết là tiên tử phương nào, thật khiến người ta khao khát!”
Vừa dứt lời, Tống Giác liền cảm thấy lạnh cả người, vừa quay đầu nhìn, Từ Tử Uyên đang dùng ánh mắt lãnh đạm, phảng phất như nhìn người chết, nhìn chằm chằm vào hắn. Tống Giác tức khắc vò đầu, khó hiểu, “Ta nói sai chỗ nào sao?”
Từ Tử Uyên chậm rãi dời ánh mắt, đi nhanh về phía trước, lướt qua Tống Giác, chỉ để lại hai chữ lạnh nhạt: “Ồn ào.”
Tống Giác: ???
Liễu Thiều Quang nghe tin Từ Tử Uyên rời đi liền tìm Liễu Hoán hỏi thăm tình hình, biết được lần này Liễu gia phải cung cấp đến 100 vạn thạch lương thảo thì khẽ nhíu mày. Không phải nàng thiên vị người ngoài, mà là… đời trước, nàng từng đích thân vận chuyển lương thảo đến Bắc Cương, tận mắt chứng kiến cuộc sống gian khổ của các tướng sĩ, đầu treo trên lưỡi đao mà lương thực lại vô cùng thiếu thốn.
100 vạn thạch lương thảo nghe qua thì có vẻ nhiều nhưng trên đường vận chuyển, đội vận lương đã tiêu hao hơn một nửa, đến khi đến được Bắc Cương, số còn lại chỉ đủ để các tướng sĩ có thể ăn no từng bữa.
Thứ thực sự khiến các tướng sĩ vui mừng chính là ba vạn con dê béo mà Liễu gia cung cấp. Buổi tối, cả đám quây quần bên bếp lửa, nướng thịt trên giá, nồi thịt dê, thịt nướng nguyên con, một miếng thịt vào miệng là ngập tràn hương vị, đúng là những ngày như tiên.
Nửa đêm còn chép miệng hồi tưởng hương vị, hôm sau ra trận đánh giặc cũng tràn đầy sức lực, chỉ mong thắng trận để quay về ăn mừng một bữa tiệc lớn.
Liễu Thiều Quang nhớ lại chuyện cũ, trong lòng thở dài. Không biết nếu giờ nàng bảo đại ca thêm vào chút dê béo và tuấn mã, liệu có bị đại ca mắng cho một trận không?
Từ Tử Uyên trở về chỗ ở, càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng nhưng nhất thời không tìm ra manh mối. Tuy nhiên, hôm nay khi gặp Liễu Hoán, hắn lại nhớ đến chuyện hôn sự cấp bách của Liễu Hoán đời trước. Khi đó, Liễu Thiều Quang đã tức giận đến mức khóc rất nhiều lần, Từ Tử Uyên sao có thể không nhớ?
Nghĩ vậy, hắn nhận ra hôn sự của Liễu Hoán có lẽ cũng không còn xa nữa. Từ Tử Uyên liền gọi người hầu Thụy An đến, hạ giọng dặn dò:
“Đi điều tra Phạm Lăng.”