Oán Nhân

Chương 25: Đóa hoa rực rỡ không còn nở (3)

Lần này không thể thuận lợi gặp được Liễu Thiều Quang, Từ Tử Uyên liền có chút bất an. Kiếp trước, khi trở về phủ, hắn chỉ kịp nhìn thấy cảnh Liễu Thiều Quang trút hơi thở cuối cùng, hình ảnh ấy vẫn luôn dày vò hắn từng giây từng phút. Sau khi trọng sinh, điều đầu tiên hắn làm chính là lập tức chạy đến Giang Nam tìm nàng.

Lại không biết sai ở đâu, rõ ràng hôm nay lẽ ra đã có thể gặp lại, vậy mà mọi thứ lại chệch hướng. Trong mắt Từ Tử Uyên dần dần hiện lên vài phần sát khí điên cuồng, như thể lại nhìn thấy vệt máu đỏ chói mắt trên lá thư hòa ly kia. Gương mặt hắn tràn ngập đau khổ, lẩm bẩm nói nhỏ:

“Sinh tử không còn gặp lại… A Thiều, nàng thật nhẫn tâm.”

Thụy An vốn là người khôn khéo, dù mới đến Giang Nam nhưng làm việc vẫn không chút sơ suất. Khi Từ Tử Uyên sai hắn điều tra Phạm Lăng, ban đầu hắn nghĩ với tính cách của Từ Tử Uyên, chắc chắn là muốn thông qua tên nhị thế tổ (con cháu đời hai) này để nắm lấy nhược điểm của Phạm gia. Vì thế, hắn dành chút tâm tư, cẩn thận thẩm thấu, chậm rãi dò hỏi, thề phải tra Phạm gia đến tận gốc rễ.

Bên kia, Thẩm tri phủ cùng đám người ba ngày hai lần mời Từ Tử Uyên và Tống Giác dự tiệc. Tống Giác vốn thích náo nhiệt, năm lần bảy lượt nài nỉ, cuối cùng cũng khiến Từ Tử Uyên đồng ý đi cùng một hai lần.

Vì thế, Từ Tử Uyên không có thời gian để dò hỏi kỹ càng về Phạm Lăng từ Thụy An. Dẫu sao Thụy An cũng chỉ vừa đến Giang Nam, làm việc không thể thuận lợi như khi còn ở kinh thành, chuyện này tạm thời có thể bỏ qua.

Chỉ là, mỗi khi dự tiệc, hễ nhìn thấy Phạm Đồng Tri, Từ Tử Uyên lại nhớ đến chuyện đời trước Liễu Thiều Quang vì hôn sự của Liễu Hoán mà khổ tâm rơi lệ. Nghĩ đến đây, hắn nào còn muốn dành sắc mặt tốt cho Phạm Đồng Tri?

Phạm Đồng Tri trong lòng bất an, vắt óc suy nghĩ cũng không hiểu nổi mình đã đắc tội với vị tổ tông này khi nào.

Ngược lại, Thẩm tri phủ lại rất vui vẻ. Hắn và Phạm Đồng Tri vốn bất đồng quan điểm, Phạm Đồng Tri thường xuyên gây khó dễ cho hắn. Giờ thấy đối thủ của mình chịu thiệt, Thẩm tri phủ tất nhiên hả hê chế giễu.

Con người mà, ai cũng thích nhìn đối thủ gặp xui xẻo thôi.

Thẩm tri phủ một khi cao hứng, liền càng thích tổ chức yến hội, mời Từ Tử Uyên đến dự tiệc. Đương nhiên, Thẩm tri phủ tự cảm thấy mình cũng không có ý gì khác, chỉ là có lòng tốt muốn giúp đồng liêu một phen. Đồng liêu không biết làm sao để gặp gỡ quý nhân, mà làm một vị quan yêu thương cấp dưới như hắn, chẳng lẽ không nên tạo thêm vài cơ hội để bọn họ gặp gỡ quý nhân, hòng hóa giải hiểu lầm sao?

Yến hội càng tổ chức nhiều, số người gặp mặt tự nhiên cũng nhiều hơn. Thẩm Nguyệt Hoa liền tự mình đến Liễu phủ tìm Liễu Thiều Quang. Vừa thấy nàng, liền nũng nịu trách móc:

“Haiz ya, Liễu đại tiểu thư cũng thật là nhàn nhã thoải mái, ở nhà sung sướиɠ quá rồi, đến mức quên cả ta là bạn thân của ngươi phải không? Ba lần bốn lượt mời cũng không đi, xem ra lần sau muốn hẹn ngươi ra ngoài chơi, ta phải gọi kiệu tám người khiêng đến cửa mà rước đi mới được!”

Liễu Thiều Quang trong lòng biết mình đã từ chối không ít thiệp mời của Thẩm Nguyệt Hoa, lúc này nàng ấy đích thân đến, tất nhiên là muốn nhắc chuyện này. Dù sao cũng là mình không đúng trước, Liễu Thiều Quang khó tránh khỏi có chút chột dạ, liền cười đứng dậy, hướng Thẩm Nguyệt Hoa nghiêm trang nói:

“Làm chậm trễ cô nương rồi, tiểu sinh xin nhận lỗi.”

“Ngươi lại học đâu ra cái dáng vẻ kỳ quặc này hả?” Thẩm Nguyệt Hoa nhịn không được cười, hờ hững giơ ngón tay chọc một cái lên trán Liễu Thiều Quang, nâng cằm lên, làm bộ cao ngạo nói:

“Vậy liền phạt ngươi đến phủ của bổn tiểu thư bưng trà rót nước hầu hạ nửa tháng để chuộc lỗi đi!”

Liễu Thiều Quang liền cầm chén trà đặt vào tay Thẩm Nguyệt Hoa, cười tủm tỉm nói:

“Tân đến lão quân mi*, vừa vặn hợp khẩu vị tiểu thư. Tiểu thư cứ nếm thử, nếu ta hầu hạ không tốt, liền khấu trừ bạc trắng của ta đi.”

“Càng nói càng không đứng đắn.” Thẩm Nguyệt Hoa cười đến đau cả bụng, chén trà trong tay run run, một tay xoa bụng cười nói, “Đường đường đại tiểu thư Liễu gia, chẳng lẽ còn so đo chút bạc trắng này sao?”

Chú thích: *loại gạo ngon thường dâng cho Thái Thượng Lão Quân.