Trong nháy mắt, cả viện hoa kiều diễm đều trở nên ảm đạm dưới nụ cười tươi đẹp, tự tin của thiếu nữ. Ánh mắt Từ Tử Uyên khẽ động, thành thật đáp: “Không có.”
Rồi sau đó liền thấy thiếu nữ cười càng rạng rỡ hơn, tiến gần về phía hắn, chỉ vào mũi mình hỏi: “Nếu đã như vậy, thế tử cảm thấy ta như thế nào?”
Từ Tử Uyên chưa từng gặp nữ tử nào to gan như vậy, nhất thời nghẹn lời, trầm mặc một lát rồi nhàn nhạt đáp hai chữ: “Hồ nháo.”
“Ta không có hồ nháo!” Thiếu nữ thần sắc thản nhiên, chỉ có đôi tai bạch ngọc dần dần nhiễm hồng nhạt, giọng điệu lại vô cùng chắc chắn, “5000 thất lương khấu, ba vạn đầu dê béo, một triệu thạch lương thảo, có đủ để thế tử suy xét một chút, chọn ta làm thế tử phi không?”
Khi đó, Từ Tử Uyên chỉ khó hiểu nhìn Liễu Thiều Quang, không biết vì sao thiếu nữ trước mắt lại chấp nhất muốn gả cho hắn. Sau này, vô tình nghe được nàng trò chuyện cùng thứ muội mới biết, hóa ra chẳng qua là danh vị thế tử phi của Vĩnh Ninh Hầu khiến nàng động tâm. Vì thế, nàng không tiếc vứt bỏ thanh mai trúc mã biểu ca, trong lòng hắn khó tránh khỏi có chút khúc mắc.
Hiện giờ, Từ Tử Uyên chỉ mong Liễu Thiều Quang một lần nữa nói ra lời đó, lần này, hắn nhất định sẽ không do dự, dứt khoát gật đầu đồng ý đề nghị của nàng.
Đời đời kiếp kiếp, thê tử của hắn, chỉ có thể là một mình Liễu Thiều Quang.
Lúc này, trong lòng Liễu Thiều Quang cũng không hoàn toàn bình tĩnh.
Dù sao cũng là người đã cùng chung nửa đời người, biết Từ Tử Uyên bước vào Liễu phủ, tâm tư nàng khó tránh khỏi hỗn loạn.
Thuở niên thiếu có thể dũng cảm không sợ, tưởng rằng chỉ cần dâng lên một trái tim chân thành là có thể sưởi ấm đối phương, dám lớn mật ngăn ý trung nhân lại để bày tỏ nỗi lòng, cũng dám vì tình mà bôn ba ngàn dặm, dấn thân vào chỗ hiểm.
Giờ đây nghĩ lại, ngoài chút phiền muộn, trong lòng nàng lại sinh ra vài phần hâm mộ.
Thiếu nữ từng cuồng nhiệt lao về phía tình yêu, như thiêu thân lao đầu vào lửa, dám vì yêu mà tiến thẳng không lùi. Cả đời này, bản thân nàng không thể nào tìm lại được nữa.
Cùng Từ Tử Uyên dây dưa cả đời, Liễu Thiều Quang rốt cuộc minh bạch, chuyện tình cảm không phải cứ bỏ ra là có thể nhận lại. Những tâm sự thiếu nữ triền miên chua ngọt, niềm vui sướиɠ xen lẫn thấp thỏm khi duỗi tay hái trăng, đều chỉ là chuyện của riêng nàng, không thể cưỡng cầu, cũng không có cách nào cưỡng cầu.
Liễu phủ, trong thư phòng.
Từ Tử Uyên chậm chạp không lên tiếng, Liễu Phúc Quý cùng Liễu Hoán đều là người lão luyện trong việc buôn bán, đương nhiên cũng sẽ không mở miệng trước. Chỉ có Tống Giác là người thiếu kiên nhẫn, liếc nhìn Từ Tử Uyên một cái, sau đó thanh giọng nói:
“Chúng ta đến đây với mục đích gì, chắc hẳn các người cũng đã rõ. Hiện giờ chiến sự Bắc Cương căng thẳng, người Hồ tính tình thô lỗ, chưa khai hóa, các người đi buôn bán khắp nơi, hẳn cũng nghe nói ít nhiều. Năm xưa bọn chúng gọi người Hán ta là ‘thú hai chân’, nếu Bắc Cương thất thủ, biên cảnh bá tánh e là khó giữ được tính mạng! Trước mắt quân lương báo nguy, Liễu phủ cũng xem như giàu nhất một vùng, nếu Liễu đương gia có thể hào phóng giúp đỡ, thiên hạ bá tánh đều nên kính ngưỡng công đức cao thượng của Liễu gia!”
Không thể không nói, lời này thực sự đánh trúng điểm yếu của Liễu Phúc Quý. Hiện tại, Liễu gia không thiếu lương thực, không thiếu bạc, chỉ thiếu mỗi danh tiếng tốt.
Lời này lại xuất từ miệng Tống Giác, người đứng đầu triều đình, có nghĩa là hơn phân nửa giới văn nhân đều sẽ tán dương Liễu gia.
Ngòi bút và miệng lưỡi văn nhân, vừa có thể là lưỡi dao gϊếŧ người, cũng có thể là kiệu nâng kẻ khác lên.
Như vậy, dù Liễu gia chỉ là thương nhân, thanh danh lại trở thành bậc đại thiện.
Chỉ là, chỉ riêng điều này vẫn chưa đủ. Một trăm vạn thạch lương thảo, dù Liễu gia có giàu đến đâu, cũng phải hao tổn đến một nửa gia sản, khó tránh khỏi tổn thương nguyên khí.
Từ Tử Uyên thấy vậy, nhàn nhạt nói thêm một câu: “Hơn nữa còn có danh hiệu hoàng thương.”
Phàm là dính đến chữ “Hoàng” đều mang theo địa vị nhất định. Hoàng thương không chỉ dễ nghe, khác với thương nhân bình thường mà còn có thể nhận chỉ mua bán từ phủ Nội Vụ, thay hoàng gia làm việc. Như vậy, danh tiếng càng thêm vẻ vang, chưa kể đến việc buôn bán cũng vì thế mà thuận lợi hơn, quả thực vừa có lợi về mặt thể diện, vừa có lợi về tiền tài.