Oán Nhân

Chương 22: Từ Tử Uyên đến Giang Nam (4)

Hoa viên Liễu phủ dù có huy hoàng rực rỡ đến đâu, Từ Tử Uyên cũng chẳng có lòng dạ thưởng thức. Hắn gần như hoang mang nhìn về phía Liễu Hoán, không hiểu rốt cuộc đã sai ở đâu mà đời này không thể gặp lại người đã khắc sâu vào linh hồn hắn, rõ là vẫn cùng thời gian, địa điểm như kiếp trước.

Sau thoáng chốc thất thố, lý trí của Từ Tử Uyên rốt cuộc cũng quay trở lại. Hắn khô khốc cất lời hỏi Liễu Hoán:

"Có phải ta đột ngột đến quấy nhiễu viện phủ rồi không?"

Phải rồi, đời trước chính hắn là do nhận lời mời của Liễu Hoán mới tạm thời quyết định đến Liễu phủ rồi mới có cuộc gặp gỡ tình cờ với A Thiều ở hậu hoa viên. Đời này, hắn lại chủ động gửi bái thϊếp, nghĩ đến chắc A Thiều đã nhận được tin tức trước nên chủ động tránh đi?

Liễu Hoán thấy lời nói của Từ Tử Uyên đều thập phần khách khí, trong lòng càng thêm vài phần hảo cảm. Tuy Liễu gia là phú hộ đứng đầu Giang Nam nhưng rốt cuộc vẫn là thương nhân, bị giới sĩ phu coi nhẹ. Hiện giờ, Liễu gia không thiếu tiền tài, chỉ thiếu chính là sự tôn trọng này.

Ai mà ngờ được, đường đường thế tử Vĩnh Ninh Hầu, nhìn thì lãnh đạm khó gần, thực chất lại đối đãi chân thành, không như kẻ khác chỉ vì Liễu gia có thân phận thương hộ mà khinh thường?

Không nói đến Từ Tử Uyên địa vị tôn quý, ngay cả những thư sinh nghèo túng thi mãi không đỗ, khi nhắc đến Liễu gia cũng đều mang vẻ xem thường.

Dung mạo Liễu Thiều Quang nổi bật chốn Giang Nam, lại thường xuyên cùng Thẩm Nguyệt Hoa và nhóm tiểu thư ra ngoài du ngoạn, bị đám thư sinh hủ lậu kia nhìn thấy. Những người khác thì không sao, riêng nàng lại thu được không ít vận đào hoa xấu, thậm chí có kẻ không có lấy một xu tiền, không có lấy một mảnh công danh, vậy mà còn dám bước đến cửa Liễu gia, cao ngạo tuyên bố bản thân không ngại gia thế thương hộ, nguyện cưới Liễu Thiều Quang.

Thái độ khinh mạn kia khiến Liễu Chương tức giận đến mức lập tức đuổi thẳng hắn ra ngoài rồi kiên định tuyên bố bản thân nhất định sẽ chăm chỉ học hành, thay Liễu Thiều Quang xả cơn giận này.

Người nọ nghe nói là học sinh của thư viện Tri Hành. Sau đó Liễu Chương ở nhà treo xà nhà đập đầu sách vở gần nửa năm, thành công thi đậu vào thư viện Tri Hành rồi trong thư viện như cá gặp nước, vượt qua hết kẻ này đến kẻ khác, nhiều lần xếp hạng lấn áp cái tên thảo nhân đáng ghét kia.

Một kẻ trắng tay cũng có thể ngông cuồng như thế, không chỉ vì hắn tự tin vào bản thân mà còn vì địa vị thương hộ vốn đã bị khinh thường từ lâu.

Từ Tử Uyên tuy tính tình lãnh đạm nhưng đối với người Liễu gia, thật sự không có chút nào giống với những quyền quý khác mà tỏ ra khinh mạn. Liễu Hoán vốn là người tinh tế, giỏi nhìn người đoán ý, sao có thể không cảm nhận được sự khác biệt trong thái độ của Từ Tử Uyên? Quả thực, hắn khách khí đến mức đã có chút kính trọng.

Nhìn qua một bên, Tống Giác dù không biểu hiện rõ ràng trên mặt nhưng cũng thấy được y chẳng hề để Liễu gia vào trong mắt.

Trong thoáng chốc Liễu Hoán cũng không nghĩ ra mấu chốt trong đó, chỉ cho rằng Từ Tử Uyên có hiếu tâm đáng khen, lo lắng cho phụ thân nơi chiến trường, vì thế không tiếc tự hạ mình lui tới nhờ Liễu gia.

Ngoài điều này ra, tựa hồ không tìm được lý do nào khác.

Từ Tử Uyên vừa hỏi một câu, Liễu Hoán cũng không nghĩ nhiều, chỉ cười đáp:

“Khách quý tới cửa, Liễu phủ chúng ta vốn thấp cổ bé họng nay lại được quý nhân ghé qua, đúng là vinh hạnh Liễu gia nhà ta, sao có thể gọi là làm phiền chứ?”

Từ Tử Uyên há miệng, tựa hồ muốn hỏi vì sao Liễu Thiều Quang không có mặt nhưng lời đến bên miệng lại cảm thấy không ổn, cuối cùng dùng chút lý trí còn sót lại cố nhịn xuống. Hắn rốt cuộc cũng không còn tâm trạng dạo hứng thú, chỉ theo Liễu Hoán đi vào thư phòng bàn bạc về việc trù lương.

Liễu Hoán trong lòng đã sớm có tính toán nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc. Thương nhân sao, nào có chuyện vừa mới bắt đầu đã đem át chủ bài lật hết ra?

Từ Tử Uyên cũng không ngốc, khi đến đây hắn đã đoán được Liễu gia muốn gì. Đời trước, hắn vốn cũng định lấy danh nghĩa hoàng thương để khiến Liễu gia quyên lương. Chỉ là không ngờ đến, Liễu Thiều Quang lại chặn ngang một bước, khiến Liễu gia thay đổi chủ ý, biến thành lấy hôn nhân làm điều kiện để giao lương thảo.

Cho đến nay, Từ Tử Uyên vẫn nhớ như in cảnh tượng thiếu nữ rực rỡ như đóa hoa hồng, minh diễm còn hơn mẫu đơn, lớn mật đứng chặn trước hắn trong hoa viên, vẻ mặt thản nhiên hỏi:

“Thế tử chưa có hôn phối, vậy có người trong lòng chưa?”