Oán Nhân

Chương 21: Từ Tử Uyên đến Giang Nam (3)

Từ Tử Uyên nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tống Giác một cái, trong đầu chợt cảm thấy tên này không đến mức quá ồn ào, qua loa đáp lại một câu:

"Ngươi cũng có thể tìm được tình yêu đời mình."

Chữ "cũng" này thật có nhân tính, chẳng lẽ khối băng vạn năm này cũng có lúc nảy sinh tình cảm giống con người sao?

Tống Giác sợ đến ngây người, há hốc miệng nhìn chằm chằm Từ Tử Uyên, sau một lúc lâu mới chớp mắt nói:

"Ta không nghe lầm chứ? Ngươi thế mà cũng biết nói giỡn?"

Từ Tử Uyên mím môi thành một đường mỏng, giọng điệu không hề dao động:

"Chỉ là nói sự thật thôi."

"Hứ, đừng có đùa ta. Ta là kẻ ham rượu ngon, mê mỹ nhân, thích vui chơi, không học vấn không nghề nghiệp lại không có chí tiến thủ, tiểu thư khuê các nhà ai có thể để mắt đến ta chứ?"

Tống Giác cẩn thận lục lại trong đầu những tiểu thư khuê các mà Từ Tử Uyên từng gặp qua rồi phát hiện tên này căn bản là khúc gỗ. Mặc kệ cô nương kia có e thẹn liếc mắt đưa tình thế nào, ám chỉ bóng gió ra sao, hắn cũng chẳng có chút phản ứng nào. Biểu hiện thế này mà có thể nảy sinh tình cảm sao?

Tống Giác kinh ngạc một phen, cuối cùng chỉ xem như Từ Tử Uyên đang đùa với mình, liền bĩu môi coi như hắn nói chơi.

Khóe môi Từ Tử Uyên hơi nhếch lên một độ cong rất nhỏ, rất nhanh lại biến mất không thấy.

Đến gần nửa ngày sau, ánh hoàng hôn đỏ rực như lửa nhuộm hồng nửa bầu trời, trong sự chờ đợi nóng ruột của Từ Tử Uyên, chiếc quan thuyền cao lớn cuối cùng cũng cập bến Giang Nam.

Tri phủ Thẩm đại nhân đã sớm dẫn theo thông phán Tiêu đại nhân cùng một nhóm quan viên chờ sẵn bên bờ.

Mặc dù Từ Tử Uyên không phụng mệnh hoàng đế đến Giang Nam nhưng Vĩnh Ninh Hầu phủ có địa vị tôn quý, bản thân hắn từng là thư đồng của tân đế, càng là tâm phúc bên cạnh hoàng thượng. Một vị đại Phật như vậy đến Giang Nam, Thẩm tri phủ và các quan viên tất nhiên không dám chậm trễ.

Chưa kể, đi theo hắn còn có Tống Giác, công tử của Tống các lão, cả hai người đều không phải quan viên bình thường có thể tùy tiện đắc tội. Vì vậy, bọn họ chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí mà tiếp đãi chu đáo.

Nhưng Từ Tử Uyên lại không có tâm trạng xã giao với đám quan viên này. Suốt buổi tiệc tiếp đón, bất kể có bao nhiêu lời tâng bốc xu nịnh, hắn cũng chẳng hề biểu lộ chút cảm xúc nào. Chỉ đến cuối tiệc, trước khi tan cuộc, hắn mới nói một câu:

"Làm phiền Phạm đại nhân thay ta gửi một tấm bái thϊếp (thiệp chào hỏi) đến Liễu phủ, ngày mai ta muốn đến phỏng bái."

Phạm tri phủ không khỏi sửng sốt.

Từ sáng sớm, ông ta đã đoán Từ Tử Uyên nhất định sẽ gặp người của Liễu gia nhưng không ngờ hắn lại khách khí đến vậy. Vốn dĩ ông tưởng Từ Tử Uyên chỉ đơn giản truyền người Liễu gia đến nói vài câu, nào ngờ hắn lại quy củ đàng hoàng mà gửi bái thϊếp trước.

Thật đúng là nể mặt Liễu gia quá rồi.

Phạm tri phủ âm thầm suy đoán, hẳn là Từ Tử Uyên vì chuyện trù lương mà sốt ruột, lúc này mới muốn dùng thủ đoạn dụ dỗ. Trong lòng ông ta cũng không khỏi thầm khen một tiếng, vị thế tử Vĩnh Ninh Hầu này thật biết lúc co lúc duỗi, cần hạ thấp mình thì chẳng chút do dự. Liễu gia được đối đãi trịnh trọng như vậy, nghĩ đến tất sẽ cam tâm tình nguyện mà quyên tiền quyên lương.

Liễu phủ.

Liễu Thiều Quang nghe tin ngày mai Từ Tử Uyên muốn đến bái phỏng thì sửng sốt:

Đời trước đâu có chuyện này? Rõ ràng là Từ Tử Uyên gọi mấy nhà phú thương đến bàn bạc trước, sau đó đến Liễu phủ là do đại ca mời!

Rồi sau đó, nàng mới cùng hắn gặp nhau ở hậu hoa viên, mà lần đó... chỉ một ánh nhìn, liền khắc cốt ghi tâm.

Từ Tử Uyên lật tìm hơn phân nửa số y phục, thay hết bộ này đến bộ khác, thử tới thử lui, cuối cùng mới chọn một bộ áo gấm bạch nguyệt, phối cùng một đôi ngọc giác, bên hông treo một túi gấm thêu trúc đen, bên trong đựng đúng loại hương đậu hành mà Liễu Thiều Quang thích nhất. Hắn soi đi soi lại trong gương đồng, lúc này mới đi ra, tiến về Liễu phủ.

Liễu Phúc Quý cùng Liễu Hoán đã chờ sẵn ở cửa chính từ sáng sớm, đám hạ nhân thì liên tục vươn cổ nhìn về cuối con đường, sợ bỏ lỡ khoảnh khắc xe ngựa quý nhân đến.

Cả nhà trên dưới ai nấy đều khẩn trương, ngoại trừ một người, Liễu Thiều Quang.

Những người khác vừa háo hức vừa thấp thỏm nhưng nàng chỉ mong sao có thể quẳng cái người đó đi thật xa, mắt không thấy, tâm không phiền.

Còn hậu hoa viên? Hôm nay nếu nàng còn dám bén mảng đến đó thì chắc chắn là đầu óc có vấn đề!

Vậy nên, khi Từ Tử Uyên âm thầm ẩn ý, để Liễu Hoán đưa hắn đến hậu hoa viên Liễu phủ, hắn lại chẳng thấy đâu bóng dáng xinh đẹp mà bản thân ngày đêm mong nhớ đâu.

Vốn luôn điềm tĩnh trấn định, thái sơn có sập xuống trước mặt cũng không đổi sắc, mà lần này, Từ Tử Uyên lại lần nữa nếm trải cảm giác hoang mang thất thố.