Oán Nhân

Chương 20: Từ Tử Uyên đến Giang Nam (2)

Hiệu cầm đồ xưa nay luôn là nghề cực kỳ hái ra tiền. Hai cửa hiệu cầm đồ dưới danh nghĩa Liễu Hoán ở Giang Nam danh tiếng không nhỏ, chẳng khác nào hai con gà mái biết đẻ trứng vàng. Hắn mở miệng liền tặng cho Liễu Thiều Quang, có thể thấy được hắn yêu thương muội muội này đến mức nào.

Thế nhưng Liễu Thiều Quang lại không đồng ý, trái lại còn nhíu mày nói:

"Hai cửa hiệu cầm đồ này chiếm gần một nửa thu nhập của đại ca, ta làm sao có thể nhận?"

Liễu Hoán vung tay, sảng khoái cười:

"Bạc sẽ kiếm ra, đã cho muội thì tất nhiên ta đã có cách kiếm được nhiều hơn rồi!"

Nhắc đến chuyện kiếm tiền, trong mắt Liễu Hoán thoáng chốc sáng rực. Hắn hào hứng vỗ tay một cái, quay sang Liễu Thiều Quang nói:

"Những ngày này, thế tử Vĩnh Ninh Hầu hẳn là sắp đến Giang Nam rồi. Đây chính là một vụ làm ăn lớn!"

Liễu Thiều Quang thầm nghĩ, quả nhiên nàng và đại ca là huynh muội ruột thịt, cùng chung suy nghĩ.

Một trăm vạn thạch lương thảo, thêm muối, thịt cùng các vật tư quân dụng, đổi lấy danh hiệu hoàng thương cho Liễu gia thì quả là một vụ giao dịch không thể lỗ được.

Chỉ đáng tiếc kiếp trước, Liễu Thiều Quang tùy hứng, vừa nhìn đã thích Từ Tử Uyên, nhất quyết phải gả cho hắn. Sau đó, Liễu Phúc Quý và Liễu Hoán cũng không nhắc đến chuyện hoàng thương, chỉ dựa vào tâm ý của nàng mà chấp nhận đổi hết những thứ này lấy hôn sự với Từ Tử Uyên.

Bây giờ nghĩ lại, Liễu Thiều Quang cảm thấy khi đó chắc hẳn đầu óc bị mê muội rồi. Từ Tử Uyên có đẹp trai đến đâu cũng không đáng giá bằng đống bạc này! Nếu quy đổi, những vật phẩm kia trị giá đến ngàn vạn lượng bạc!

Điều khiến nàng bực mình hơn chính là vụ giao dịch này làm xong rồi, người bị thiệt hại lại làm như là Từ Tử Uyên bị vậy.

Liễu Thiều Quang nhịn không được lắc đầu, cảm thấy kiếp trước mình đúng là ngây thơ chưa hiểu sự đời, lại có thể vì một gương mặt mà điên cuồng vì hắn.

Gương mặt kia, cũng quá đắt đỏ đi!

Dù sau đó Từ Tử Uyên chủ động dâng tấu xin danh hiệu hoàng thương cho Liễu gia nhưng Liễu Thiều Quang vẫn cảm thấy bản thân khi ấy hồ đồ, toàn làm những thương vụ lỗ vốn.

Quả nhiên, con người không thể nói chuyện bằng tình cảm, vì một khi dính đến tình cảm thì rất dễ tổn thất tiền bạc.

Liễu Thiều Quang không nhịn được thở dài, đời này nhất định không thể bị tiền bạc mê hoặc lần nữa, dù Từ Tử Uyên có đẹp trai hơn cũng không thể!

Nàng vừa thở dài, liền bị Liễu Hoán bắt gặp, hắn khó hiểu hỏi:

"Còn chuyện gì muội không hài lòng nữa sao?"

Liễu Thiều Quang lại thở dài, lắc đầu đầy tiếc nuối, đau lòng nói:

"Không có gì, chỉ là cảm thấy, sắc đẹp hại người, sắc làm trí hôn (thần trí mê muội), thật sự quá phí bạc."

Câu nói này chẳng khác nào lời mê sảng, Liễu Hoán không nhịn được bật cười:

"Ta đã bao giờ sa vào sắc đẹp chưa?"

Liễu Thiều Quang càng thêm đau khổ: đại ca huynh tất nhiên luôn luôn tỉnh táo, khôn khéo vô cùng, bị sắc đẹp làm mờ mắt chính là ta a.

Từ Tử Uyên, ngươi hại ta!

Lúc này, trên một con thuyền đang hướng về Giang Nam, Từ Tử Uyên đứng trên boong tàu, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía xa, lặng lẽ chờ thuyền cập bến.

Đột nhiên, hắn cảm thấy sau lưng có một luồng hơi lạnh quen thuộc lướt qua, làm lòng hắn khẽ rùng mình.

Đúng lúc đó, Tống Giác lén lút từ khoang thuyền chui ra, vừa chạm phải ánh mắt thanh lãnh của Từ Tử Uyên, liền giật mình, ngay cả nói cũng lắp bắp:

"Ta... Ta chỉ là đi ăn vụng nửa con gà, ta đã trả đủ bạc rồi!"

Từ Tử Uyên hơi mím môi, không thèm để ý đến Tống Giác, chỉ quay người tiếp tục nhìn về hướng cảng Giang Nam.

Tống Giác lấy làm kỳ quái, nghiêng đầu nhìn hắn, lẩm bẩm:

"Ngươi mỗi ngày đứng ở boong tàu nhìn về phía trước, ngoài sông nước cuồn cuộn ra thì còn có thể thấy cái gì? Nếu muốn ngắm cảnh thì nên nhìn sang hai bên chứ, Giang Nam sông nước hữu tình, lầu các đầy chất thơ, mái cong như én bay, phong cảnh linh động biết bao? Ngươi lại làm ngược, cả ngày chỉ biết ngây người nhìn thẳng phía trước, cứ như tảng đá ngóng thê vậy."

Nói xong, Tống Giác nhịn không được cười phá lên nhưng cũng rất cẩn thận liếc mắt nhìn sắc mặt Từ Tử Uyên trước khi tiếp tục trêu chọc:

"Là ta nói sai rồi, ngươi phải gọi là "đá vọng thê" mới đúng!"

Sau đó, hắn càng không đứng đắn, làm mặt quỷ với Từ Tử Uyên, lại ghé sát vào cười nói:

"Giang Nam nhiều mỹ nhân, nói không chừng lần này ngươi xuống Giang Nam, thật sự có thể mang một vị kiều thê trở về đó nha!"