Sau khi Liễu Thiều Quang hồi phủ liền cẩn thận đem chuyện Nghiêm Bảo Châu cùng Phạm Lăng dan díu kể lại với Liễu Phúc Quý và mọi người. Sắc mặt ai nấy đều vô cùng khó coi, Liễu Phúc Quý tức giận đến mức đem bộ ấm trà bằng gốm Nhữ Điêu mà hắn vô cùng trân quý quăng mạnh xuống đất, khiến nó vỡ tan thành từng mảnh. Ông đập bàn, bạo nộ quát:
"Khinh người quá đáng! Nghiêm cẩu đản kia đúng là cái đồ đê tiện, lúc trước có việc cầu ta thì cúi đầu khom lưng như chó nhà có tang, so với tôn tử còn ân cần hơn. Nếu không phải cha nàng ta hết lần này đến lần khác hạ mình van xin, ta có thể đồng ý hôn sự này sao? Bây giờ lại trở mặt, một kẻ mạt hạ nuôi ra một tiểu tiện nhân, thấy cao là trèo, nay còn không dám nhận nữa đúng không?"
Liễu lão phu nhân tức giận đến mức run rẩy, không ngừng lặp đi lặp lại:
"Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh a!"
Giang thị tất nhiên là giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn sống Nghiêm Bảo Châu.
Giữa cơn bão giận dữ, chỉ có Liễu Hoán là vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Hắn nhàn nhạt thu lại nụ cười, nhẹ giọng nói:
"Cũng may hôn sự của chúng ta chưa chính thức hạ sính lễ nạp thê, bên ngoài cũng không ai biết. Tổ mẫu, cha mẹ, không cần tức giận quá, đỡ phải làm tổn hại đến thân thể."
Giang thị cười lạnh không ngừng, căm giận nói:
"Thật sự nghĩ rằng trèo lên cành cao là có thể hóa phượng hoàng? Thái thái Phạm gia cũng không phải người dễ chọc, đích thứ tranh chấp loạn đến mức không ra gì. Nghiêm Bảo Châu muốn tiến Phạm phủ, cùng lắm cũng chỉ có thể ngồi kiệu nhỏ, mang danh thϊếp thất mà vào thôi! Ta thực muốn nhìn xem, nàng ta có thực sự có bản lĩnh dùng thủ đoạn để leo lên chính phòng hay không a!"
Liễu lão phu nhân đấm ngực thở dài, lập tức thúc giục Giang thị:
"Mau chóng tìm một cô nương khác cho Hoán Nhi, Giang Nam chúng ta không thiếu nữ tử tốt, chắc chắn có người hơn Nghiêm Bảo Châu trăm lần!"
Lần này, Giang thị cùng bà bà ăn ý chưa từng có, lập tức hừng hực ý chí chiến đấu, vỗ ngực nói:
"Lần này nhất định phải chọn cho con ta một cô nương xuất sắc nhất!"
Liễu Phúc Quý sau khi phát hỏa một hồi cũng dần bình tĩnh lại, dặn dò mọi người:
"Thiều Nhi lần này xử lý rất thỏa đáng. Các người ở bên ngoài cũng đừng nói lỡ miệng, tránh để người khác cười chê. Còn về Nghiêm gia... bọn họ thật sự nghĩ leo được lên Phạm Đồng Tri thì ta không động đến họ được sao?"
Xà có xà đạo, chuột có lối của chuột. Thương nhân phải nhìn sắc mặt quan phủ là thật nhưng con thỏ bị dồn vào đường cùng cũng biết cắn người, ai mà không có vài thủ đoạn sau lưng chứ?
Lúc này, Liễu Hoán lén tìm đến Liễu Thiều Quang, cười hỏi nàng:
"Muội phát hiện ra chuyện này từ khi nào?"
"Biết ngay không thể gạt được đại ca mà."
Liễu Thiều Quang thản nhiên thừa nhận, "Trước đây vài lần gặp mặt, Nghiêm Bảo Châu luôn viện cớ thoái thác, thấy muội liền chột dạ, thần sắc lúc nào cũng có vài phần không tự nhiên. Trong lòng muội nảy sinh nghi ngờ, liền sai người âm thầm theo dõi nàng. Hôm nay vừa khéo tóm được ngay tại trận."
"Thôi, việc đã đến nước này, không cần nhắc lại nữa. Dù sao cũng chỉ là một mối hôn sự, đại trượng phu sợ gì không cưới được vợ?"
Liễu Hoán xua tay, thuận tiện đưa cho Liễu Thiều Quang một chồng ngân phiếu, cười nói:
"Lần này quả thực phải cảm tạ muội một phen. Nếu thật sự cưới nàng về, còn không biết sẽ rước lấy bao nhiêu tai tiếng."
Liễu Thiều Quang đã quá quen với việc nhận những xấp ngân phiếu kếch xù từ tay Liễu Hoán. Hiện tại, hơn phân nửa vốn riêng của nàng, tính ra đều là từ hắn mà có. Chỉ riêng ngân phiếu thôi cũng đã lên đến mấy chục vạn lượng. Nếu hỏi nhà nào có tiểu thư tiêu xài xa hoa nhất Giang Nam, nhìn dáng vẻ Liễu Thiều Quang tùy tiện nhận lấy xấp tiền mà không chút bận tâm cũng đủ để đoán ra một phần.
Liễu Hoán không hề phiền muộn vì hôn sự thất bại, trái lại còn lo nghĩ cho Liễu Thiều Quang, cười nói:
"Chờ khi hôn sự của muội định xong, ta sẽ chuyển hai cửa hiệu cầm đồ dưới danh nghĩa ta sang cho muội."