Oán Nhân

Chương 18: Gièm pha (4)

Những người khác cũng nghĩ đến kết cục của Nghiêm Bảo Châu, có kẻ khinh thường liếc nàng một cái, như thể nhìn thấy thứ ô uế rồi tiện miệng kéo cả nhóm Liễu Thiều Quang vào:

"Quả nhiên là loại thương hộ đê tiện, làm chuyện này quả thực không biết liêm sỉ!"

Thẩm Nguyệt Hoa sắc mặt khẽ biến, lo lắng liếc nhìn Liễu Thiều Quang nhưng nàng không để bụng. Người vừa nói câu đó trông có vẻ quen mắt chẳng phải chính là một trong hai kẻ năm xưa từng đến hầu phủ cầu cạnh nàng sao? Khi đó, người này còn khom lưng uốn gối, hết lòng lấy lòng nàng. Liễu Thiều Quang tự nhiên cũng không so đo với sự vô lễ của nàng ta lúc này.

Tiêu Thục Tuệ lại thản nhiên nói:

"Ngô muội muội, lời này sai rồi. Dù là thương hộ hay quan viên, đều có người tốt kẻ xấu."

Ngô tiểu thư thấy Thẩm Nguyệt Hoa và Tiêu Thục Tuệ đều đứng về phía Liễu Thiều Quang, tức giận dậm chân, miễn cưỡng nói vài lời từ biệt rồi xoay người rời đi.

Lúc này, Liễu Thiều Quang chạm phải ánh mắt thấu hiểu của Tiêu Thục Tuệ, nàng hào phóng cười, cảm tạ:

"Đa tạ."

Tiêu Thục Tuệ cũng mỉm cười:

"Liễu muội muội khách khí rồi, ta chỉ nói một câu công đạo thôi."

Việc đã đến nước này, Liễu Thiều Quang cùng mọi người cũng không lưu lại lâu. Trước khi rời đi, Tiêu Thục Tuệ còn nhắc nhở nàng:

"Ta nghe cha nói, ngày mai quý nhân sẽ đến Giang Nam. Có lẽ sẽ muốn đi gặp các phú thương nơi đây. Liễu gia cự phú, e là lệnh tôn chắc chắn sẽ tiếp kiến khách quý."

Liễu Thiều Quang thoáng sững sờ hóa ra Từ Tử Uyên ngày mai đã đến Giang Nam rồi sao?

Trên đường hồi phủ, Liễu Ngọc Liên, người nãy giờ vẫn im lặng, nhìn thần sắc khó lường của Liễu Thiều Quang, liền thử hỏi:

"Tỷ tỷ đang suy nghĩ gì vậy?"

Liễu Thiều Quang thản nhiên liếc nàng một cái, thuận miệng đáp:

"Ta đang nghĩ... cổ nhân có những lời thật sự là vàng ngọc. ‘Nam nhân lỡ yêu vẫn có thể thoát thân, nữ nhi lụy tình, không giống như vậy.’ Những lời này, đáng khắc sâu vào lòng tất cả những cô nương ngốc nghếch."

Liễu Ngọc Liên cho rằng nàng đang ám chỉ Nghiêm Bảo Châu, còn nghĩ nàng mềm lòng, bèn căm giận nói:

"Đó là tại nàng ta không biết xấu hổ! Nếu đã có tình có nghĩa, sao còn mặt mũi đi gây tai họa cho người khác?"

Liễu Thiều Quang khẽ cười nhạt. Nghiêm Bảo Châu đã không còn đường lui, ngoài việc vào Phạm gia làm thϊếp, nàng ta không còn lựa chọn nào khác. Nhưng với vụ tai tiếng này, nàng ta chắc chắn sẽ bị cha mẹ chồng khinh ghét, tiểu cô (em gái chồng) căm hận. Với tính cách hay thương xuân bi thu như nàng ta, liệu nàng có thể sống yên ổn trong hậu viện Phạm gia không?

Đối với kẻ đã thua cuộc, Liễu Thiều Quang không ngại tỏ ra rộng lượng chút nào.

Chỉ là khi chợt nhớ đến chuyện cũ, nàng mới nhận ra chuyện ngốc nghếch kiểu này, nàng cũng đã từng phạm qua.

Năm đó, Bắc Cương chiến sự căng thẳng, Vĩnh Ninh Hầu rơi vào tình thế vô cùng gian nan. Từ Tử Uyên sau khi thương nghị cùng Liễu gia về việc chuẩn bị lương thảo liền lập tức thẳng đến chiến trường.

Khi ấy, Liễu Thiều Quang trong lòng tràn ngập hình bóng Từ Tử Uyên, lo lắng hắn sẽ bị thương nơi sa trường. Không biết lấy đâu ra dũng khí, nàng cùng Liễu Phúc Quý và Liễu Hoán bàn bạc suốt một thời gian dài, thậm chí còn bày mưu tính kế nhiều lần, cuối cùng cũng thuyết phục được Liễu Phúc Quý, thuận lợi theo đoàn vận lương đến Bắc Cương.

Suốt hành trình, Liễu Thiều Quang chịu không ít khổ cực. Hai bên đùi nàng trầy xước đến mức máu chảy đầm đìa, vết thương rách da, sinh mụn nước, sau đó lại bị chà xát đến mức nứt toác. Mãi đến khi đặt chân tới Bắc Cương, nàng vẫn có cảm giác đôi chân mình không còn là của mình nữa.

Lúc ấy, Liễu Thiều Quang còn vô cùng tự đắc, đặc biệt là khi nàng nhìn thấy ánh mắt khϊếp sợ đến động dung của Từ Tử Uyên, nàng lại càng vui sướиɠ vì tưởng cuối cùng cũng làm tan chảy trái tim băng lãnh của hắn. Nếu không, tại sao ngay sau khi Từ Tử Uyên thắng trận khải hoàn hồi kinh, việc đầu tiên hắn làm chính là thỉnh bệ hạ hạ chỉ, ban hôn với nàng chứ?

Nhưng giờ nhớ lại tất cả những chuyện ngốc nghếch mình đã làm… chẳng qua chỉ là nàng tự cảm động chính mình mà thôi.

Từ Tử Uyên, đời này, chúng ta không cần gặp lại nữa.

Cùng lúc đó, Từ Tử Uyên đang lục tung rương hòm của mình, lâm vào trầm tư:

Ngày mai sẽ gặp lại A Thiều, nên mặc bộ xiêm y nào mới tốt đây?

Trước kia, A Thiều đã từng nói nàng yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên. Hay là mặc lại bộ xiêm y ngày đó?

Hắn mặt không biểu cảm rút ra bộ áo gấm màu bạch nguyệt quen thuộc nhưng ngay sau đó lại khẽ nhíu mày, bộ này hình như hơi cũ rồi?

Gặp lại A Thiều, nhất định phải khiến nàng kinh diễm hơn nữa mới được!