Oán Nhân

Chương 17: Gièm pha (3)

Phạm Lăng vội vàng đuổi theo ra ngoài, lập tức hét lớn:

"Bảo Châu!"

Sau đó, hắn như điên lao tới, ôm chặt Nghiêm Bảo Châu vào lòng, không ngừng gọi tên nàng.

Phạm Thanh Như thực sự không thể nhịn nổi nữa, tiến lên túm lấy Nghiêm Bảo Châu kéo ra rồi ném sang một bên. Nàng trừng mắt nhìn Phạm Lăng, lạnh lùng quát:

"Nhìn xem ngươi đã làm chuyện tốt gì đây! Còn tâm tư nào dỗ dành tiểu tâm can của ngươi nữa? Mau về nhà ngay, ta nhất định sẽ báo chuyện này cho cha! Ngươi tự lo mà giải quyết!"

Phạm Lăng lúc này mới sực tỉnh, trong lòng biết Phạm Thanh Như cùng mẫu thân nàng chắc chắn sẽ nhân cơ hội này trút giận lên mình. Giờ phút này, hắn chẳng còn tâm trí lo cho Nghiêm Bảo Châu đã ngất xỉu nữa, vội vàng phủi phủi quần áo rồi lao ra ngoài. Hắn chỉ muốn chạy về nhà trước lúc Phạm Thanh Như đến, để kịp thời giải thích rõ ràng với cha. Nếu không, chỉ cần nàng thêm mắm dặm muối rồi lại có cả Thẩm tri phủ và thiên kim nhà Tiêu thông phán làm chứng, hắn làm Phạm gia mất mặt đến mức này, chắc chắn sẽ bị đánh gãy chân!

Phạm Thanh Như cũng không phải loại dễ đối phó, khẽ hừ lạnh một tiếng khinh miệt, sau đó quay sang từ biệt Liễu Thiều Quang cùng những người khác rồi hùng hổ chạy về nhà. Dù thế nào đi nữa, nàng cũng phải nhân cơ hội này ép Phạm Lăng xuống bùn!

Thẩm Nguyệt Hoa không ngờ sự việc lại diễn biến ly kỳ như vậy, gượng cười vài tiếng, mãi một lúc sau mới nói:

"Khụ... Nếu thơ hội đã kết thúc, mã cầu cũng đã xong, mọi người nếu không còn chuyện gì thì về nhà thôi."

Những người khác cũng vô cùng xấu hổ. Không ai nghĩ ra ngoài chơi hôm nay lại có thể chứng kiến một vụ bê bối thế này. Trong lòng họ đều âm thầm ghi nhớ cái tên Nghiêm Bảo Châu, tự nhủ sau này tuyệt đối không nên qua lại với nàng nữa. Dù sao nàng cũng là nữ quyến của Nghiêm gia, nếu muốn giao hảo cũng phải cẩn trọng.

Bởi vì đây chính là người có thể thản nhiên đội nón xanh cho vị hôn phu tương lai, ai mà dám để nón xanh rơi xuống đầu nhà mình chứ?

Sau này, nếu có ai đó muốn mai mối với Nghiêm gia, nhất định phải khuyên can cho thật kỹ!

Cũng không biết kẻ xui xẻo kia là ai nhưng nếu đã được Nghiêm gia hứa gả, theo luật bất thành văn "ngẩng đầu gả nữ, cúi đầu cưới vợ" thì nhà trai chắc chắn cũng không phải hạng tầm thường. Ở cả Giang Nam, xét trong giới thương gia có sản nghiệp hưng thịnh hơn Nghiêm gia, hình như chỉ có Liễu gia và Giang gia.

Nghĩ đến đây, ánh mắt mọi người liền mơ hồ dừng lại trên người Liễu Thiều Quang.

Liễu Thiều Quang là đích trưởng nữ của Liễu gia, ngoại tôn nữ của Giang gia bất kể nhà nào làm mai với Nghiêm Bảo Châu, thì kẻ xui xẻo nhất vẫn là nàng.

Nghĩ đến đây, ánh mắt mọi người nhìn Liễu Thiều Quang liền mang theo vài phần thương hại: Thật thảm! Vậy mà lại vướng vào mối hôn sự rối ren như này. Nhưng không đúng, theo lời Phạm Lăng, lục lễ còn chưa được tiến hành, có lẽ đây chỉ là ý muốn của các trưởng bối chưa chính thức công khai. Vậy cũng xem như là trong cái rủi còn có chút may.

Thế nhưng, Liễu Thiều Quang vẫn không có bất kỳ biểu cảm nào. Dường như hôn sự của Nghiêm Bảo Châu chẳng liên quan gì đến nàng. Nàng còn có lòng giúp đỡ, đưa Nghiêm Bảo Châu vào trong nhà nghỉ ngơi. Sau đó, nàng do dự nhìn mọi người nói:

"Dù sao chúng ta cũng từng có giao tình với Nghiêm tiểu thư. Nếu chuyện hôm nay truyền ra ngoài, e nàng sẽ không còn đường sống..."

Tiêu Thục Tuệ lập tức hiểu ý, liền gật đầu cam đoan:

"Yên tâm đi, chúng ta tuyệt đối sẽ không để lộ chuyện này."

Những người khác cũng đồng loạt gật đầu nhưng trong lòng thì nghi ngờ Liễu gia và Giang gia hơn phân nửa. Nếu đúng là hai nhà này làm mai với Nghiêm Bảo Châu thì Liễu Thiều Quang nào có thể bình tĩnh như vậy? Đáng lẽ nàng phải nổi giận đùng đùng, bỏ đá xuống giếng mới phải. Đằng này, nàng không những không làm vậy mà còn giữ thể diện cho Nghiêm Bảo Châu. Tấm lòng rộng lượng thế này, không khen nàng là Bồ Tát chuyển thế thì cũng uổng.

Thực ra trong lòng Liễu Thiều Quang cũng hận không thể đem cả Phạm Lăng lẫn Nghiêm Bảo Châu ném vào chảo dầu sôi!

Chỉ là nàng không muốn thanh danh của Liễu Hoán bị liên lụy. Dù có ghê tởm thế nào, nàng cũng đành nhẫn nhịn, nói mấy lời khách sáo để tốt xấu gì cũng kéo được Liễu Hoán ra khỏi vụ bê bối này.

Còn chuyện các tiểu thư thiên kim sau khi hồi phủ có giữ kín bí mật hay không? Đừng mơ!

Trên đời này, thứ khó dập tắt nhất chính là những lời đồn đại vô căn cứ.

Huống hồ đây còn là một vụ bê bối phong tình! Hôm nay có bao nhiêu người chứng kiến, ngày mai cả phố lớn ngõ nhỏ sẽ đều truyền nhau nghe chuyện công tử Phạm Đồng Tri cùng tiểu thư Nghiêm gia dây dưa không rõ.

Xã hội này vốn đã hà khắc với nữ tử. Nghiêm Bảo Châu lúc đó e chỉ còn lại hai con đường:

Một là lấy một dải lụa trắng treo cổ.

Hai là bước chân vào Phạm phủ làm thϊếp.