Oán Nhân

Chương 16: Gièm pha (2)

Thu Nguyệt hiểu ý, lặng lẽ đi theo sau lưng tỳ nữ dẫn đường, ngấm ngầm dẫn nàng ta về một lối nhỏ khác thông đến rừng trúc. Tỳ nữ kia hoàn toàn không phát giác, trong viện bốn phía thông suốt, lối đi nhỏ chằng chịt, nàng cũng không để ý phải đi đúng con đường nào. Thu Nguyệt hơi chếch về bên phải một chút, nàng ta liền tự nhiên bước theo hướng đó.

Lối nhỏ này khác hẳn những con đường khác, hơi hẻo lánh hơn, hai bên trồng đầy liễu rủ, mơ hồ ẩn giấu một tiểu viện tinh xảo. Cánh cổng viện hơi mở, bên trong lộ ra những đóa thược dược đang nở rộ rực rỡ.

Phạm Thanh Như vốn thích nhất là thược dược, vừa nhìn thấy liền vui mừng, lập tức rẽ bước đi vào trong viện. Thẩm Nguyệt Hoa vừa định cản nàng lại nhưng Liễu Thiều Quang đã nhanh tay hơn, vội ngăn động tác của nàng.

Ánh mắt Tiêu Thục Tuệ khẽ lóe lên, quét qua người Liễu Thiều Quang, sau đó bước chậm lại, đồng thời giơ tay ra hiệu cho Thẩm Nguyệt Hoa giữ im lặng.

Vốn dĩ mọi người đều lấy Thẩm Nguyệt Hoa và Tiêu Thục Tuệ làm chủ, hiện tại tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng đều im lặng bước theo, cẩn thận tiến vào tiểu viện.

Phạm Thanh Như đang định đến gần để ngắm hoa kỹ hơn, bỗng nhiên nghe thấy từ trong phòng truyền ra một giọng nói cực kỳ quen thuộc:

"Tiểu tâm can của ta, hôm nay chơi cùng Thanh Như muội muội các nàng, có phải chịu ủy khuất không?"

Gương mặt xinh đẹp của Phạm Thanh Như lập tức sa sầm, đang muốn nổi giận, lại nghe thấy một giọng nói ôn nhu mềm mại đáp lại từ bên trong:

"Ta vốn thân phận thấp kém, Phạm muội muội không thích ta cũng là lẽ thường."

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt mọi người trở nên vi diệu. Dù gì cũng từng tụ tập với nhau không ít lần, ai nấy đều không đến mức nghe không ra giọng của Nghiêm Bảo Châu.

Còn về nam nhân kia là ai...

Mọi người lại ăn ý mà đồng loạt nhìn về phía Phạm Thanh Như.

Sắc mặt Phạm Thanh Như đã đen như đáy nồi, hận không thể lao vào lột da hai người bên trong. Cái gì mà mình làm Nghiêm Bảo Châu chịu ủy khuất? Phạm Lăng có bị điên không? Mới vừa rồi ở sân mã cầu, chính nàng vì bảo vệ Nghiêm Bảo Châu mà suýt nữa bị mã côn đánh trúng, thế nhưng qua miệng Phạm Lăng, lại thành nàng là kẻ gây oan ức cho Nghiêm Bảo Châu?

Còn Nghiêm Bảo Châu, ủy khuất cái gì mà đẩy hết mọi chuyện sang người khác? Bộ tưởng ai cũng là kẻ ngốc, nghe không ra ý tứ trong lời nàng ta nói sao?

À, thật sự là có kẻ ngốc tin tưởng đấy, còn đau lòng vô cùng.

Trong thời khắc này, Phạm Thanh Như cũng không biết rốt cuộc là nên tức giận vì bản thân bị oan hay nên giận Phạm Lăng ngu xuẩn, bị sắc dục làm mờ mắt, mất mặt đến sạch sẽ.

Mọi người xấu hổ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời không biết phải ứng phó thế nào. Đúng lúc ấy, trong phòng lại bắt đầu màn kịch nóng bỏng hơn.

"Bảo Châu ngoan, để ta nhìn xem nào. Chúng ta đã nửa tháng không gặp rồi. Nàng xem đi, ta có phải đã gầy đi một chút không? Đều là vì nhớ nàng đấy!"

Tiếp theo, trong phòng không ngừng vang lên tiếng môi răng dây dưa, cùng với âm thanh xiêm y sột soạt.

Sắc mặt Thẩm Nguyệt Hoa và mọi người càng thêm vi diệu.

Tiêu Thục Tuệ lập tức quyết đoán, ra hiệu mọi người nhẹ giọng rời đi. Nhưng không ngờ hai người trong phòng chưa có ý định buông tha họ, chỉ nghe Nghiêm Bảo Châu run rẩy nói:

"Chúng ta không thể tiếp tục như vậy, ta… ta sắp phải lấy chồng rồi!"

Trời quang mây xanh nhưng đám người Thẩm Nguyệt Hoa như bị sét đánh đến ngây người tại chỗ.

Phạm Lăng thì lại giận không kiềm được:

"Nàng cố ý muốn lấy mạng ta đúng không? Nàng đã là người của ta, thế mà còn muốn gả cho kẻ khác?"

Sắc mặt đám người Tiêu Thục Tuệ càng thêm kỳ quái, Phạm Thanh Như thì sắc mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Dù nàng là muội muội của Phạm Lăng, cũng muốn mắng một câu: thật là cái loại mặt dày hỗn trướng vô sỉ!

Rồi sau đó là tiếng khóc nghẹn ngào của Nghiêm Bảo Châu:

"Phạm lang, đừng nói như thế nữa. Chàng không thể cưới ta, mà ta, tuyệt đối sẽ không làm thϊếp. Chàng và ta từ nay về sau, đừng qua lại nữa!"

"Lục lễ còn chưa hoàn tất, nàng gả cho ai? Dù nàng có gả cho người khác, cũng đừng mong thoát khỏi ta!"

Sắc mặt đám người Thẩm Nguyệt Hoa thập phần phức tạp, trong lúc nhất thời đều bắt đầu thương hại kẻ xui xẻo sẽ cưới Nghiêm Bảo Châu. Không biết là nhà ai không chôn tổ tiên cho tốt, khiến con trai nhà mình gặp phải một mối nhân duyên muốn mạng như thế này. Hôn sự còn chưa định mà đã bị đội sẵn cái nón xanh, nhà ai xui xẻo đến mức này vậy?

Trong phòng không biết hai người còn nói gì, chỉ nghe được Nghiêm Bảo Châu cao giọng:

"Không được! Chúng ta không thể tiếp tục sai lầm nữa!"

Sau đó, cửa phòng đột ngột mở ra.

Nghiêm Bảo Châu quần áo xộc xệch, khóc sướt mướt lao ra ngoài, vừa vặn chạm phải ánh mắt phức tạp khó phân của đám người Tiêu Thục Tuệ.

Trong một khắc, đầu óc Nghiêm Bảo Châu trống rỗng.

Ánh mắt nàng vô thức lướt qua từng người trong nhóm Thẩm Nguyệt Hoa, đến khi bắt gặp ánh nhìn lạnh băng của Liễu Thiều Quang, nàng mới chợt bừng tỉnh, hoàn toàn ý thức được chuyện vừa xảy ra.

Nhất thời, nàng hét lên một tiếng, đôi mắt trợn tròn, ngất xỉu tại chỗ.