Sân mã cầu này vốn là sản nghiệp của Nghiêm gia, Nghiêm Bảo Châu muốn ở đây lén gặp tình lang, đúng là có chỗ ẩn nấp. Nhưng đáng tiếc nàng lại gặp phải Liễu Thiều Quang, người đã trọng sinh quay về. Đời trước Liễu Thiều Quang từng nuốt không ít cơn giận, dù Liễu Hoán đã bỏ Nghiêm Bảo Châu, nàng vẫn không muốn buông tha cho đôi gian phu da^ʍ phụ này.
Từ Tử Uyên dựa vào tính tình của nàng đã bí mật sai người bắt trói gã sai vặt bên cạnh Phạm Lăng và nha hoàn của Nghiêm Bảo Châu rồi tỉ mỉ thẩm vấn một lượt. Hắn điều tra xem hai người kia bắt đầu qua lại từ khi nào, đã từng đến những nơi nào, những chỗ bí mật mà bọn họ lén lút hẹn hò đều bị khai ra hết. Nếu có lời khai nào không khớp, hắn liền so sánh xong thẩm vấn lại một lượt nữa khiến cả hai không dám giấu giếm thêm gì.
Trùng hợp thay, theo lời khai của gã sai vặt và nha hoàn, trong sân mã cầu này thực sự có một nơi bí mật, chính là chỗ Phạm Lăng và Nghiêm Bảo Châu từng gặp nhau.
Có thể nói, về điểm này, so với chính Phạm Lăng và Nghiêm Bảo Châu, Liễu Thiều Quang còn hiểu rõ hơn bọn họ.
Đời trước, khi nghe những lời ô uế đó, nàng chỉ cảm thấy bẩn lỗ tai, hận không thể tự tay gϊếŧ chết đôi cẩu nam nữ đã khiến đại ca nàng mang nón xanh. Hiện tại nhìn lại, đúng là “một ngụm nước, một miếng ăn đều do số mệnh”, kiếp trước điều tra được gì, kiếp này đều có thể tận dụng.
Đi xuyên qua cổng vòm tròn, bước qua con đường lát đá xanh, liền đến nội viện. Đi tiếp một đoạn ngắn nữa, trước mắt là những gian phòng khang trang, tường gạch xanh, mái ngói lục. Dưới mái hiên, mấy chiếc đèn l*иg vẽ tranh mỹ nhân treo ngay ngắn, trong không khí phảng phất một mùi hương dìu dịu.
Liễu Thiều Quang khẽ động mũi, lập tức nhận ra đây chính là Bách Trạc Hương, loại hương thơm được ưa chuộng nhất lúc bấy giờ. Mùi hương tươi mát, thoang thoảng nhưng lại lưu giữ rất lâu, được các tiểu thư khuê các yêu thích vô cùng.
Một loại hương liệu quý báu như vậy, giá cả tự nhiên không rẻ. Nghiêm gia dùng nó ngay cả ở sân mã cầu, quả thật cũng xem như hào phóng.
Liễu Thiều Quang cười lạnh một tiếng, chợt nhớ ra Bách Trạc Hương này vốn là do Liễu gia tặng Nghiêm gia với ý định kết thông gia. Nghĩ đến đây, trong lòng nàng lại càng thêm khó chịu.
Lúc này, Phạm Thanh Như đã vội vã đi tìm Nghiêm Bảo Châu nhưng tìm mãi không thấy, nhất thời cũng bực bội:
"Không phải nói đi thay quần áo thôi sao? Người đâu rồi?"
Thẩm Nguyệt Hoa liền sốt ruột, nói:
"Mau tìm kỹ lại, đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!"
"Có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Đây là sản nghiệp của Nghiêm gia, đường đường là tiểu thư Nghiêm gia, chẳng lẽ lại gặp chuyện ngay trong sản nghiệp nhà mình?"
"Cẩn thận vẫn hơn, cứ tìm thử xem." Tiêu Thục Tuệ trấn an Thẩm Nguyệt Hoa và Phạm Thanh Như, sau đó xoay người bình tĩnh hỏi Liễu Thiều Quang: "Liễu muội muội, ngươi thân với Nghiêm muội muội, có biết trong sân mã cầu này còn chỗ nào có thể đi không?"
Hiện tại trong sân mã cầu vẫn còn nam khách, dù Cẩm triều có tư tưởng thoáng hơn nhưng nếu trai đơn gái chiếc ở chung một phòng vẫn khó tránh điều tiếng. Tiêu Thục Tuệ cũng không muốn gây ra lời đàm tiếu.
Liễu Thiều Quang nhíu mày suy nghĩ một lát rồi chậm rãi lắc đầu, áy náy nói: "Bảo Châu tỷ chưa từng nói với ta về những chỗ khác trong sân mã cầu này."
Tiêu Thục Tuệ nhíu mày, lại quay sang hỏi Phạm Thanh Như: "Phạm công tử thường xuyên đến đây, có từng nói với ngươi về chỗ nào có thể ẩn nấp không? Nếu thật sự không còn cách nào, đành phải nhờ hạ nhân đi tìm. Nhưng nếu làm vậy, e là sẽ khiến mọi chuyện rùm beng, ảnh hưởng đến thanh danh của Nghiêm muội muội."
Phạm Thanh Như vốn không phải người cay nghiệt, nghe vậy lập tức rơi vào suy tư. Lúc này, nha hoàn bên cạnh nàng dường như chợt nhớ ra, chần chừ nhìn về phía nàng, do dự nói:
"Tiểu thư, hôm qua gã sai vặt bên cạnh đại thiếu gia hình như có nhắc đến..."
Phạm Thanh Như lập tức mắt sáng lên, vỗ tay nói: "Đúng rồi! Đại ca ta từng nói, phía sau sân mã cầu có một tiểu viện trồng đầy trúc xanh, còn có một căn nhà nhỏ rất yên tĩnh. Nhắc mới nhớ, Nghiêm tiểu thư hẳn là người yêu thích trúc đúng không?"
Mọi ánh mắt không hẹn mà cùng hướng về phía Liễu Thiều Quang. Nàng thản nhiên gật đầu, Tiêu Thục Tuệ liền nói: "Vậy thì chúng ta đến rừng trúc kia tìm thử."
Liễu Thiều Quang khóe miệng hơi nhếch lên, làm bộ lo lắng đi bên cạnh Thẩm Nguyệt Hoa, đồng thời âm thầm đưa mắt ra hiệu cho Thu Nguyệt.