Chính bản thân đang chột dạ, Nghiêm Bảo Châu cũng cảm nhận được ánh mắt quen thuộc kia, trong lòng âm thầm sốt ruột. Tên oan gia này lại chẳng hề kiêng dè chút nào! Sợ bị Liễu Thiều Quang nghi ngờ, nàng ta nhanh chóng ngẩng đầu lườm đối phương một cái rồi lập tức quay sang cười nói với Phạm Thanh Như:
"Phạm muội muội, kia có phải là huynh trưởng của ngươi không? Hắn quả sự là rất thương ngươi đấy."
Phạm Thanh Như suýt nữa bị lời này làm cho buồn nôn, đang định phản bác thì vừa ngẩng đầu đã chạm phải ánh mắt tha thiết của Phạm Lăng. Trong lòng nàng không nhịn được thầm mắng một tiếng: người này hôm nay có phải uống nhầm thuốc không vậy? Hắn từ bao giờ lại nhiệt tình với ta như thế?
Nghiêm Bảo Châu thì lòng đầy phiền muộn, liếc nhìn Liễu Thiều Quang đang đứng bên cạnh, trong đáy lòng lại bất giác dâng lên cảm giác lạ lẫm, tim đập thình thịch không ngừng. Càng trớ trêu hơn, ánh mắt của tên oan gia kia lại chẳng hề che giấu chút nào, phảng phất như có chút ngọt ngào lan tỏa.
Liễu Thiều Quang hừ lạnh một tiếng, không để tâm nữa, tự đi thay kỵ trang. Nàng điêu luyện xoay người lên ngựa, động tác đẹp mắt đến mức khiến người xung quanh không khỏi trầm trồ khen ngợi. Đứng trên khán đài xem trận đấu là nhóm người của Phạm Lăng, cũng chính bọn họ lớn tiếng cổ vũ cho các nàng.
Cũng may Phạm Lăng vẫn còn chút kiêng dè nên kêu tên của Phạm Thanh Như chứ không phải ai khác. Còn Liễu Thiều Quang nhờ gương mặt danh chấn Giang Nam, người ái mộ nàng cũng không ít. Trong sân, tiếng hô "Liễu tiểu thư!" vang lên không dứt.
Đã nhiều năm rồi Liễu Thiều Quang chưa từng chơi mã cầu nhưng lúc này vừa ngồi lên lưng ngựa, nghe tiếng reo hò tứ phía, trong lòng nàng bỗng dâng lên hào hứng. Khi trận đấu bắt đầu, nàng liền tiên phong dẫn đầu, cúi người khom lưng, vung mã cầu côn, thoắt cái đã đoạt được bóng.
Phạm Thanh Như khẽ kêu một tiếng rồi lập tức đuổi theo không rời. Tiêu Thục Tuệ từ phía phải bất ngờ lao đến, định giành lấy bóng nhưng lại bị Thẩm Nguyệt Hoa đột ngột xông ra cản lại.
Liễu Thiều Quang nhân cơ hội, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, con ngựa hí dài một tiếng, bốn vó tung lên lao vυ't về phía trước. Nàng không ngừng điều chỉnh tư thế theo vị trí của bóng, trong khoảnh khắc trống trận vang lên tiếp thêm nhuệ khí, nàng giơ cao mã cầu côn, một cú đánh mạnh mẽ đưa bóng thẳng vào khung thành đối phương!
Trong nháy mắt, tiếng vỗ tay vang dội khắp sân, cả khán đài rộn rã reo hò. Thẩm Nguyệt Hoa thậm chí còn lớn tiếng hô: "Làm tốt lắm!", rồi nhanh chóng phục hồi tinh thần để bắt đầu lượt thi đấu thứ hai.
Trận mã cầu này gần như trở thành màn biểu diễn cá nhân của Liễu Thiều Quang. Giữa tiếng ngựa hí vang trời cùng tiếng cổ vũ sôi động, nàng cảm nhận được dòng máu nóng đã lâu không dậy sóng trong l*иg ngực. Bao phiền muộn, bất cam của kiếp trước đều bị nàng ném ra sau đầu.
Thẩm Nguyệt Hoa cưỡi ngựa tiến đến, vỗ mạnh vào vai Liễu Thiều Quang, cười sảng khoái: "Đây mới đúng là ngươi chứ! Vừa rồi còn đầy tâm sự, nào giống nữ tử Giang Nam xinh đẹp rực rỡ, quang hoa chói mắt mà ta biết?"
Liễu Thiều Quang sững sờ một chút, chợt nhớ ra—đúng rồi! Trước đây, nàng vốn là người can đảm, không sợ hãi, luôn thẳng tiến không lùi. Từ khi nào, nàng đã từ một thiếu nữ mạnh mẽ, thiện lương, rực rỡ như ánh mặt trời, trở thành một oán phụ đầy phiền muộn thế này?
Đột nhiên, Liễu Thiều Quang bật cười. Nụ cười tựa như ánh trăng xuyên qua tầng mây, lộng lẫy mà rạng rỡ. Nàng vươn tay, đập mạnh vào tay Thẩm Nguyệt Hoa, mặt mày sáng rỡ, sảng khoái nói:
"Đa tạ!"
Lúc này, giọng cười dịu dàng của Tiêu Thục Tuệ từ bên cạnh vang lên:
"Bây giờ đến lượt ta giành lại bóng!"
Thẩm Nguyệt Hoa giật mình, kêu lên:
"Tiêu tỷ tỷ, tỷ từ đâu chui ra vậy? Mau mau mau, nhanh đuổi theo lấy lại bóng!"
Liễu Thiều Quang cười lớn, thân hình uyển chuyển cúi thấp, nửa người nghiêng hẳn xuống ngựa, ánh mắt nhanh nhạy, động tác linh hoạt giành lại bóng ngay dưới côn mã của Tiêu Thục Tuệ.
Tiêu Thục Tuệ không nhịn được mà tán thưởng: "Công phu tốt!"
Liễu Thiều Quang nhướng mày, thản nhiên nhận lời khen: "Đa tạ khích lệ!"
Hai người nhìn nhau cười, bỗng chốc cảm thấy thân thiết hơn không ít.
Sau một trận mã cầu, Liễu Thiều Quang cảm thấy thân thể mệt mỏi nhưng tinh thần lại hưng phấn vô cùng, đầu óc minh mẫn, tựa như một lần nữa được trọng sinh.
Chỉ là Phạm Thanh Như thua trận, sắc mặt không được vui cho lắm. Nàng viện cớ mình đổ nhiều mồ hôi, muốn đi thay y phục.
Liễu Thiều Quang liếc mắt thoáng nhìn, đã không thấy bóng dáng Nghiêm Bảo Châu đâu. Nàng nghiêng đầu trao đổi ánh mắt với Thu Nguyệt, thấy đối phương kín đáo gật đầu, bèn cười đùa với Phạm Thanh Như:
"Phạm tỷ tỷ vừa rồi vẫn luôn che chở Bảo Châu tỷ, lúc này nên để Bảo Châu tỷ tự tay giúp tỷ thay y phục để bày tỏ lòng biết ơn mới phải."
Phạm Thanh Như chớp mắt, cảm thấy đề nghị này khá thú vị, lập tức hưng phấn đáp:
"Ý kiến hay! Ta nhất định phải tìm nàng đòi một hồi tạ lễ mới được."
Đường đường là đại tiểu thư nhà họ Phạm, chưa từng bảo vệ ai đến mức này bao giờ. Vì Nghiêm Bảo Châu, nàng suýt chút nữa bị một gậy mã cầu đánh trúng, không lẽ lại bỏ qua cơ hội trêu chọc đối phương?
Liễu Thiều Quang rũ mắt xuống, giấu đi tia lạnh lẽo nơi đáy mắt, nhìn theo hướng Phạm Thanh Như rời đi, trên mặt dần lộ vẻ ưu tư.
Tiêu Thục Tuệ vốn cẩn trọng, nhìn liền biết Liễu Thiều Quang đang lo lắng cho Nghiêm Bảo Châu, bèn mỉm cười nói:
"Phạm muội muội tính tình tinh nghịch, chúng ta đi theo xem thế nào, tránh để nàng sơ suất đi lạc đường."
Liễu Thiều Quang khẽ nhếch môi, liếc mắt cảm kích nhìn Tiêu Thục Tuệ, sau đó theo chân mọi người đi vào nội viện.