Đợi đến khi Phạm Thanh Như nói xong về việc tổ đội đánh mã cầu, ánh mắt của Nghiêm Bảo Châu liền sáng lên đôi chút, mong chờ nhìn về phía Phạm Thanh Như, liên tục gật đầu cam đoan:
"Phạm muội muội yên tâm, ta nhất định sẽ không kéo mọi người tụt lại phía sau!"
Phạm Thanh Như hừ lạnh một tiếng:
"Ai là muội muội của ngươi? Mẹ ta chưa từng sinh ra tỷ tỷ nào cho ta đâu."
Khuôn mặt xinh đẹp của Nghiêm Bảo Châu lập tức đỏ bừng, không rõ vì tức giận hay xấu hổ. Một lúc lâu sau, nàng mới gượng cười, hạ giọng nhỏ nhẹ nhận lỗi với Phạm Thanh Như:
"Phạm tiểu thư xin đừng trách, là ta lỡ lời."
Liễu Thiều Quang thầm "tặc tặc" hai tiếng trong lòng, chỉ nghĩ có lẽ kiếp trước mình đã mù mắt rồi. Nghiêm Bảo Châu đâu có từng hạ mình nói năng khép nép như thế trước mặt nàng?
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Liễu Thiều Quang liền trầm xuống. Nàng chỉ liếc mắt nhìn Phạm Thanh Như rồi nói:
"Đoạn cuối của 《 Hán cung Thu Nguyệt 》 đã sắp kết thúc, Tiêu tỷ tỷ cũng sắp pha trà xong rồi. Tỷ còn chưa làm xong thơ để bổ sung, e là sắp giành được danh hiệu "đội sổ" mất!"
Phạm Thanh Như trợn mắt lườm Liễu Thiều Quang. Nghiêm Bảo Châu thấy vậy, liền dịu dàng lên tiếng hòa giải:
"Không bằng để ta xem thử, có thể giúp gì không?"
"Ai cần ngươi giúp?" Phạm Thanh Như càng thêm bất mãn, "Ta có đứng cuối cùng cũng không cần người khác giúp!"
Nghiêm Bảo Châu lại một lần nữa bị mắng, nước mắt lưng tròng, bám trên hàng mi. Phạm Thanh Như bỗng cảm thấy nhức đầu, vội vàng nói:
"Ta đâu có bắt nạt ngươi! Thôi thôi, lát nữa khi đánh mã cầu, ngươi cứ đi theo ta, đừng có tự làm mình ngã. Thua thì cứ thua đi. Dù sao hôm nay đại ca ta cũng có mặt ở sân mã cầu, ta sẽ gọi huynh ấy đến hỗ trợ, tiện thể chỉ điểm cho chúng ta một chút. Nếu đến vậy mà ta vẫn không làm được thì chúng ta làm sao có thể thắng?"
Đôi tai của Nghiêm Bảo Châu càng đỏ như máu. Nàng nhanh chóng liếc nhìn Liễu Thiều Quang một cái rồi xoắn khăn tay, khẽ nói:
"Chuyện này e là không ổn."
"Có gì mà không ổn? Triều đại này nam nữ giao tiếp cũng không khắt khe như triều trước. Huynh trưởng chỉ điểm muội muội một chút thì có gì sai?"
Liễu Thiều Quang nhếch môi cười lạnh. Bây giờ mới biết không thỏa đáng sao? Vậy khi tư thông với Phạm Lăng, sao lại không thấy ngươi lo lắng chuyện có ổn hay không nhỉ?
Không bao lâu sau, rèm trà trong đình được vén lên, Tiêu Thục Tuệ mỉm cười đưa chung trà cho Thẩm Nguyệt Hoa, dịu dàng nói:
"Tỷ xem thử đi, con thỏ này có hợp ý không?"
Thẩm Nguyệt Hoa thích đến mức không buông tay, nâng niu cẩn thận quan sát, miệng liên tục khen ngợi Tiêu Thục Tuệ. Tiêu Thục Tuệ chỉ cười khẽ, chẳng hề tỏ vẻ kiêu ngạo, cũng không màng danh lợi, như một đóa hoa mang hương thơm mà không vướng bụi trần.
Những người khác cũng đã viết xong thơ, Thẩm Nguyệt Hoa thu lại toàn bộ, đặt trước mặt Tiêu Thục Tuệ, mong chờ nhìn nàng, ý đồ rõ ràng.
Tiêu Thục Tuệ bật cười, lần lượt đọc từng bài thơ lên, sau đó mới nhận xét:
"Mọi người đều tài hoa hơn người, lời bình của ta cũng chỉ là nhận xét cá nhân, đừng coi là thật. Theo ta thấy, câu thơ này "Hàng năm hoa rụng không ai thấy, không theo dòng suối chảy ra ngự mương" là hay nhất."
Sắc mặt Nghiêm Bảo Châu liền rạng rỡ, cố gắng bắt chước phong thái của Tiêu Thục Tuệ giữ vẻ bình tĩnh tự nhiên nhưng vẫn không giấu được niềm vui.
Thẩm Nguyệt Hoa lại không thích vẻ u oán trong bài thơ này, ngược lại cười hỏi Tiêu Thục Tuệ:
"Tiêu tỷ tỷ chẳng lẽ quên rồi? Chính tỷ còn chưa làm thơ, chẳng lẽ định quỵt nợ?"
"Ta nào dám lại ghi sổ với Thẩm muội muội ngươi chứ?" Tiêu Thục Tuệ liếc mắt nhìn Thẩm Nguyệt Hoa trách yêu, suy nghĩ một lát rồi cầm bút viết:
"Một pha xuân thủy vòng hoa thân,
Hoa ảnh quyến rũ các chiếm xuân.
Túng bị xuân phong thổi làm tuyết,
Tuyệt thắng nam mạch nghiền thành trần."
Thẩm Nguyệt Hoa vừa đọc xong đã cao giọng tán thưởng, nhóm Phạm Thanh Như cũng lộ vẻ khâm phục, nhất trí tôn Tiêu Thục Tuệ làm khôi thủ.
Liễu Thiều Quang thầm khen một tiếng trong lòng: không hổ là Tiêu quý phi, người ngày sau được sủng ái nhất hậu cung. Tài mạo đều xuất sắc, trách gì vừa tiến cung đã vinh sủng không suy.
Sau khi xong thi hội, Thẩm Nguyệt Hoa cuối cùng cũng nhẹ nhõm, vung tay dẫn mọi người chạy về phía sân mã cầu.
Liễu Thiều Quang ánh mắt hơi động, kéo tay Nghiêm Bảo Châu, cười nói:
"Bảo Châu tỷ thật nhanh trí, chắc hẳn đã sớm đoán được Thẩm tỷ tỷ có sắp đặt nên đã chuẩn bị xiêm y sẵn ở sân mã cầu rồi."
Nghiêm Bảo Châu vốn đang buồn bực vì không được khôi thủ, chợt nghe nhắc đến sân mã cầu, nhất thời nhớ tới oan gia vẫn còn ở đó, càng thêm chột dạ, chỉ miễn cưỡng cười nói:
"Muội muội cũng vậy thôi, cũng đã chuẩn bị kỵ trang sẵn rồi mà."
Liễu Thiều Quang vừa trò chuyện với Nghiêm Bảo Châu, vừa quan sát thần sắc nàng ta. Quả nhiên, khi vừa bước vào mã cầu tràng, nghe tiếng hoan hô nhiệt liệt trên sân, vẻ mặt Nghiêm Bảo Châu càng thêm mất tự nhiên, ánh mắt dao động khắp nơi, khẩn trương lách lại gần Phạm Thanh Như.
Chẳng bao lâu, Liễu Thiều Quang cảm nhận được một ánh mắt nóng rực hướng về phía mình. Nàng ngước lên nhìn, liền bắt gặp ánh mắt của Phạm Lăng.
Tên ngụy quân tử này trông cũng không tệ nhưng so với Liễu Hoán ôn nhuận như ngọc thì thua xa.
Mắt Nghiêm Bảo Châu đúng là bị mù!