Oán Nhân

Chương 12: Mã cầu và thi hội (2)

Thẩm Nguyệt Hoa đưa tay chạm nhẹ vào bàn thư án bên cạnh, sảng khoái cười nói với mọi người:

“Giấy và bút mực đã chuẩn bị sẵn sàng cho các vị, xin mời.”

Sau đó, nàng chỉ vào vị trí đầu tiên bên trái của chủ tọa, nói với Tiêu Thục Tuệ:

“Dụng cụ pha trà cũng đã chuẩn bị xong cho tỷ, liền lấy thời gian tỷ pha trà làm giới hạn. Đợi tỷ tỷ pha xong trà, những người khác cũng nên hoàn thành thơ của mình rồi giao lên đây. Đến lúc đó, lại làm phiền tỷ cùng nhau bàn bạc một phen.”

“Ngươi thật biết sai khiến người khác, theo lời ngươi nói, chẳng lẽ ta không cần làm thơ?”

“Tỷ tỷ tài hoa thế nào, đó là ở việc pha trà, chứ không ngại làm thơ đâu.”

Tiêu Thục Tuệ bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài rồi ngồi xuống trước bàn, quan sát bộ dụng cụ pha trà, sau đó hài lòng gật đầu. Nàng tao nhã đổ trà phấn vào ấm, thành thạo rót nước, một tay cầm muỗng trà, tay còn lại nâng chung trà, tỉ mỉ đánh trà tạo bọt.

Những người khác tản ra khắp nơi, tinh tế thưởng hoa. Bên ngoài viện, tiếng đàn du dương vang vọng. Liễu Thiều Quang phóng tầm mắt nhìn khắp, trước mắt đều là mỹ nhân cùng cảnh đẹp, cảm thấy vô cùng thích ý.

Thẩm Nguyệt Hoa kéo nhẹ Liễu Thiều Quang, lặng lẽ ghé tai nói nhỏ:

“Chờ lát nữa thơ hội kết thúc, chúng ta liền sang bên cạnh đánh mã cầu. Lúc này ngươi đừng có lòng tốt lại kéo theo Nghiêm Bảo Châu. Nàng ta chỉ cần có gió thổi qua liền như sắp ngã, đứng bên đó chắc chắn sẽ thua.”

Lời này nói ra, cứ như thể Nghiêm Bảo Châu là một ngôi sao chổi vậy. Liễu Thiều Quang trong mắt ánh lên ý cười lấp lánh, đáp lời, sau đó tìm một cái cớ đi tìm Phạm Thanh Như.

Phạm Thanh Như chính là tiểu thư nhà Phạm Đồng Tri. Dưới gối Phạm phu nhân chỉ có một nữ nhi duy nhất, tự nhiên một lòng suy tính cho nàng, không thiếu công sức tích góp của hồi môn. Thế nhưng mẹ ruột của Phạm Lăng cũng là người có thủ đoạn, lại thêm Phạm Đồng Tri vô cùng coi trọng con trai nên cuộc sống của Phạm Thanh Như ở Phạm phủ kỳ thực cũng không tốt lắm. Ở bên ngoài, nàng luôn muốn tranh cao thấp với Thẩm Nguyệt Hoa và Tiêu Thục Tuệ.

Chỉ là tính tình không thẳng thắn cởi mở như Thẩm Nguyệt Hoa, lại không thể so được với kẻ tài hoa đầy bụng, phong thái hơn người như Tiêu Thục Tuệ nên chỉ đành âm thầm kìm nén.

Liễu Thiều Quang trong lòng biết Phạm Thanh Như hữu dũng vô mưu, vừa lúc có thể dùng nàng để vạch trần chuyện gièm pha giữa Phạm Lăng và Nghiêm Bảo Châu.

Chỉ cần chuyện của Phạm Lăng bị bại lộ, Phạm Thanh Như cùng mẫu thân nàng sẽ khiến hắn chịu khổ, như thế cũng xem như giúp Phạm Thanh Như một phen. Tránh cho nàng giống như đời trước, không nhận được bao nhiêu của hồi môn từ công quỹ, cuối cùng tất cả của hồi môn đều là từ tài sản riêng của Phạm phu nhân, còn toàn bộ lợi lộc lại rơi vào tay Phạm Lăng.

Liễu Thiều Quang tuyệt đối không muốn để Phạm Lăng đắc ý. Loại nam nhân vừa không có trách nhiệm, vừa trăng hoa háo sắc như hắn, nếu không phải cha hắn là Đồng Tri, e là đã sớm bị người đánh chết mấy lần rồi.

Bên kia, Phạm Thanh Như thấy Liễu Thiều Quang đi tới, lập tức nhướng mày:

“Ồ, ngươi không theo sau Thẩm tỷ tỷ, lại đến chỗ ta làm gì?”

Liễu Thiều Quang bị châm chọc cũng không giận, chỉ cười tủm tỉm nói:

“Thấy tỷ hôm nay trang điểm đẹp, liền muốn đến nhìn thêm vài lần.”

Câu nói này lập tức khiến Phạm Thanh Như đỏ mặt, hờn dỗi mắng:

“Nếu ngươi muốn ngắm mỹ nhân, tự mình soi gương là được rồi, còn đến đây giễu cợt ta làm gì?”

Liễu Thiều Quang vẫn cười, chỉ nói:

“Thẩm tỷ tỷ mới vừa bảo, chờ làm xong thơ, chúng ta sẽ sang sân bên cạnh đánh mã cầu. Nghe nói tỷ tỷ là một cao thủ đánh mã cầu đó, ta đây chính là đặc biệt đến thỉnh giáo.”

“Thỉnh giáo cái gì mà thỉnh giáo? Ta thấy ngươi là cố ý đến chọc ta thì có. Ngươi cưỡi ngựa giỏi thế nào, ai nhìn mà chẳng khen? Cần gì phải hỏi ta?”

“Ngươi không phải có chuyện muốn nhờ ta giúp sao.”

Liễu Thiều Quang tiện tay cầm một cây trâm cài hình hoa đào cài vào tóc Phạm Thanh Như, sau đó còn đắc ý gật đầu:

“Nhân diện đào hoa tương ánh hồng (Khuôn mặt người và hoa đào phản chiếu lẫn nhau, cùng rực rỡ sắc hồng), quả nhiên rất đẹp.”

Phạm Thanh Như nhịn không được cười:

"Miệng lưỡi ngươi thế này, không biết ăn bao nhiêu mật ong, toàn nói mấy lời dễ nghe. Được rồi, muốn ta giúp gì thì cứ nói, ta nhất định đồng ý!"

Liễu Thiều Quang liền hướng về phía Nghiêm Bảo Châu, khẽ nâng cằm, hạ giọng thương lượng cùng Phạm Thanh Như:

"Ta thấy Bảo Châu tỷ rất muốn thân cận với tỷ, lần này liền để Bảo Châu tỷ cùng tỷ một đội, tỷ tỷ quan tâm nàng một chút, thế nào?"

"Chả trách vừa rồi liên tục khen ta, hóa ra là đợi ta ở đây!" Phạm Thanh Như trừng mắt lườm Liễu Thiều Quang một cái rồi thở dài: "Được rồi, nếu đã đáp ứng ngươi, dù có bị kéo chân sau cũng đành chịu."

Liễu Thiều Quang cười cười:

"Sân mã cầu bên cạnh chính là sản nghiệp của Nghiêm gia, Bảo Châu tỷ tuy thân thể yếu đuối nhưng cưỡi ngựa lại rất giỏi. Chốc nữa chắc chắn có thể giúp tỷ chọn được một con ngựa tốt!"

Phạm Thanh Như không kiên nhẫn vẫy tay về phía Nghiêm Bảo Châu.

Lúc đó, Nghiêm Bảo Châu đang trò chuyện cùng Liễu Ngọc Liên, thấy Phạm Thanh Như gọi liền vội vàng bước tới. Nàng cười với Liễu Thiều Quang một cái nhưng ngay lập tức lại quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo, rạng rỡ của Liễu Thiều Quang.