Lần này thơ hội có rất nhiều người tham dự. Thẩm Nguyệt Hoa vốn có nhân duyên tốt, lại là thiên kim của tri phủ, người khác chỉ có thể lấy lòng nàng, hễ có giao thiệp thì không ai không đến.
Liễu Thiều Quang nhìn qua một lượt, thấy toàn là những gương mặt quen thuộc. Chỉ là đã nhiều năm trôi qua, khó tránh khỏi có chút nhớ nhầm người. Nàng âm thầm quan sát một chút rồi mới lần lượt hồi tưởng lại từng người.
Các khuê tú đến tham gia thi hội lần này đại khái chia làm hai phái. Một phái là những quan gia thiên kim như Thẩm Nguyệt Hoa và Tiêu Thục Tuệ. Phái còn lại là những nữ nhi thương hộ như Liễu Thiều Quang. Hai bên ranh giới rõ ràng, phần lớn thời gian không qua lại với nhau. Hoặc có thể nói, thiên kim nhà quan gia đơn phương khinh thường nữ nnhi giới thương hộ, không muốn kết giao sâu, e sợ bị vương vấn mùi tiền bạc trên người các nàng.
Nếu không phải vì Thẩm Nguyệt Hoa xem Liễu Thiều Quang là bạn thân thì Tiêu Thục Tuệ và nhóm người kia e rằng đến cả một cái liếc mắt cũng không muốn cho nàng.
Liễu Thiều Quang vừa đưa mắt nhìn qua liền thấy Nghiêm Bảo Châu thường xuyên liếc nhìn Phạm Thanh Như. Vài lần muốn bắt chuyện, đều bị Phạm Thanh Như lạnh nhạt xem thường.
Trong lòng Liễu Thiều Quang khẽ động, ánh mắt đảo qua chiếc khuyên tai của Phạm Thanh Như, lập tức cười nói:
“Phạm tỷ tỷ hôm nay đeo đôi khuyên tai Kim Lầu các này thật tinh xảo, ta chưa từng thấy qua, hôm nay xem như được mở mang tầm mắt.”
Phạm Thanh Như lập tức nhếch khóe môi, liếc mắt nhìn Liễu Thiều Quang tự đắc nói:
“Đây chính là kiểu dáng mới vừa thịnh hành ở kinh thành, biểu tỷ ta đặc biệt nhờ người mang từ kinh thành đến.”
Mọi người tò mò đánh giá đôi khuyên tai, liền thấy kiểu dáng tinh xảo lại mang hình thức tứ phương gác mái. Toàn bộ được chế tác từ tơ vàng, lầu các hai tầng, bốn góc mái hiên hơi nhấc lên, trong đình có một người đứng cao nhìn xa. Mỗi chi tiết đều được chạm khắc tinh vi, quả thật là một tác phẩm xảo đoạt thiên công.
Thẩm Nguyệt Hoa cũng không nhịn được mà khen một câu:
“Thật là một tay nghề tinh xảo!”
Phạm Thanh Như vô cùng đắc ý, trong lòng thầm vui sướиɠ, liền chủ động nói với Liễu Thiều Quang vài lời dễ nghe:
“Liễu tiểu thư quả nhiên là người quen nhìn phú quý, có thể tìm ra một món ngay cả ngươi cũng chưa từng thấy qua, làm ta cũng cảm thấy vinh dự.”
Lời này quả thật không sai.
Liễu gia giàu có, hiệu buôn trải dài từ trời Nam biển Bắc, thương lộ có cả đường bộ sang phương Tây lẫn tuyến đường biển. Thương nhân vốn tinh tường, thấy món đồ nào mới lạ độc đáo, chỉ cần có thể mang lại lợi nhuận, đều sẽ mua về một ít. Đừng nhìn thân phận và địa vị của Liễu Thiều Quang không bằng Thẩm Nguyệt Hoa và những người khác, nếu bàn về sự giàu có và tầm nhìn, những tiểu thư khuê các kia thật sự không thể sánh bằng nàng.
Chính vì vậy, khi Liễu Thiều Quang nói nàng chưa từng thấy qua món đồ này, Phạm Thanh Như lại càng thêm tự đắc.
Tiêu Thục Tuệ là con gái của thông phán Tiêu gia, nghiêng đầu liếc nhìn Phạm Thanh Như một cái, ánh mắt nhàn nhạt, không nói lời nào.
Trong nhóm khuê tú, Tiêu Thục Tuệ là người trang điểm đơn giản nhất, vừa vặn phù hợp toát ra phong thái trí thức.
Thẩm Nguyệt Hoa nhìn khắp một lượt, vỗ tay cười nói:
“Đúng là đến đông đủ rồi! Viện của ta loại hoa nào cũng có, lại đang vào thời điểm nở rộ rực rỡ nhất. Lát nữa, các vị tài nữ ở đây phải làm vài bài thơ thật hay, ta trong bụng chẳng có bao nhiêu chữ nghĩa, liền chờ nghe đại tác phẩm của các người đó!”
Dứt lời, nàng một tay nắm lấy Liễu Thiều Quang, tay còn lại kéo Tiêu Thục Tuệ, thân mật nói:
“Chúng ta có Tiêu đại tài nữ ở đây, tiếp theo đều phải trông cậy vào tỷ rồi!”
“Biết ngay ngươi muốn chê cười ta mà.” Tiêu Thục Tuệ giả vờ giận dỗi, “Chờ lát nữa điểm trà, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi đâu.”
“Tỷ tỷ tốt, là ta nói sai rồi, tỷ đừng chấp nhặt với ta mà.” Thẩm Nguyệt Hoa vội vàng làm nũng, thân mật kéo cánh tay Tiêu Thục Tuệ, cười tủm tỉm nói:
“Tài pha trà của tỷ tỷ càng ngày càng thuần thục, lần trước tỷ pha ấm ‘Tiên Hạc Hí Thủy’, ngay cả cha ta cũng không ngớt lời khen! Hôm nay ta muốn thưởng hoa ngắm cảnh, tỷ tỷ hãy đi cùng ta nhé!”
Tiêu Thục Tuệ bất đắc dĩ lắc đầu bật cười. Thẩm Nguyệt Hoa thấy vậy liền xem như nàng đã đồng ý, lập tức vui vẻ reo lên, dẫn mọi người đi về hướng hậu viện.
Còn chưa bước vào hẳn hậu viện, mọi người đã ngửi thấy hương hoa tràn ngập khắp nơi. Đi xuyên qua hai dãy hành lang dẫn vào sân, liền thấy muôn hồng nghìn tía nở rộ rực rỡ. Nào là đào, hạnh, hoa lê, tường vi, hải đường, ngọc lan cùng nhau khoe sắc. Còn có lan, mẫu đơn đang chờ ngày bung nở. Cảnh sắc cư nhiên náo nhiệt phi phàm, đẹp không tả xiết.