Oán Nhân

Chương 10: Dự tiệc (3)

Luận về thủ đoạn nội trạch, biểu cô nương của Vĩnh Ninh Hầu phủ mới thực sự là cao thủ. Không chỉ dung mạo xuất chúng, khí chất bất phàm mà hành sự cũng vô cùng chu đáo. Nàng ta chính là tiểu thư khuê các điển hình, tinh thông lễ nghi, thủ đoạn mềm mỏng, có thể cắt da cắt thịt người khác mà không để lại dấu vết. Lại có lão phu nhân giúp đỡ, từng bước thận trọng, ngay cả Liễu Thiều Quang cũng suýt vài lần bị những lời nói ngọt như rót mật của nàng ta lừa gạt.

Thời điểm nhận ra đối phương cố ý mưu hại tính mạng mình, Liễu Thiều Quang rốt cuộc không thể nhịn được nữa, quyết định ra tay trước, đoạt lấy mạng của vị biểu tiểu thư kia.

Từ đó, nàng hoàn toàn xé rách mặt với bà mẫu.

Cũng từ đó, nàng và Từ Tử Uyên vĩnh viễn rơi vào vòng lặp khắc khẩu không hồi kết.

Liễu Thiều Quang giơ tay xoa nhẹ giữa trán, ép bản thân gạt bỏ những ký ức hỗn loạn trong đầu. Ánh mắt nàng hờ hững liếc qua Liễu Ngọc Liên.

Liễu Ngọc Liên cảm thấy lòng mình bị ánh mắt nàng xuyên thấu, tất cả tâm tư che giấu bỗng nhiên bị vạch trần. Nàng ta run rẩy, không dám đối diện, vội cúi đầu, lòng đầy hoang mang. Lẽ nào chỉ là ảo giác? Vì sao từ sau khi khỏi bệnh, tỷ tỷ giống như lại có thêm vài phần uy nghiêm vương giả?

Liễu Thiều Quang thu lại cảm xúc không vui, nhàn nhạt mỉm cười:

“Ngươi và Bảo Châu tỷ từ trước đến nay thân thiết, hiện tại nàng đã mãn hiếu, hôm nay có thể trò chuyện cùng nàng nhiều hơn chút.”

Liễu Ngọc Liên nhấp môi cười, hàng mi cong cong, bộ dạng vui sướиɠ, lời nói cũng cực kỳ thân mật:

"Cũng là Bảo Châu tỷ không chê ta, nguyện ý cùng ta thân thiết. Lần trước sinh nhật ta, nàng còn nhờ người tặng một con vẹt đến nữa! Đại tỷ, tỷ cũng thấy rồi đó, thật là đáng yêu quá a, suốt ngày chỉ toàn nói mấy lời cát tường như "tâm tưởng sự thành", "vạn sự như ý", "tiền vô như nước". Chỉ tiếc cha nghe xong, nói đó là dấu hiệu tốt, liền mang vào thư phòng nuôi luôn rồi."

Dứt lời, Liễu Ngọc Liên lè lưỡi, làm bộ làm tịch, giả vờ đáng yêu nói:

"Cha đường đường là đệ nhất phú hào Giang Nam, thế mà còn chơi xấu với ta! Cầm mất con vẹt của ta, lại không hề bồi thường cái gì. Tỷ tỷ, tỷ nói xem, có phải cha quá đáng lắm không?"

Liễu Thiều Quang liếc nhìn ánh mắt giấu không hết tia đắc ý của nàng ta, trong lòng cười thầm nhưng tuyệt nhiên không tiếp lời, chỉ làm bộ không nghe ra ẩn ý bên trong. Nàng thuận miệng nói:

"Chuyện đó thì có gì to tát? Nếu ngươi không vui, ta thay cha bù đắp cho ngươi là được. Chờ sau khi trở về, ngươi cứ vào kho nhà ta mà chọn, thích gì thì lấy."

Nụ cười trên môi Liễu Ngọc Liên thoáng cứng lại xong nhanh chóng gật đầu cười nói:

"Vậy thì đa tạ tỷ tỷ, vẫn là tỷ tỷ thương ta nhất!"

Khi hai người nói chuyện, xe ngựa đã chậm rãi đến biệt uyển của Thẩm gia.

Thẩm Nguyệt Hoa vừa nghe báo có khách liền vội vàng chạy ra đón. Vừa nhìn thấy Liễu Thiều Quang, nàng đã vui vẻ trêu chọc:

"Liễu đại tiểu thư, chẳng lẽ ngươi ăn phải linh đan diệu dược gì mà càng ngày lại càng mỹ diễm động lòng người hơn vậy! Theo ta thấy, hôm nay chúng ta không cần ngắm hoa nữa, cả vườn hoa của ta thấy ngươi chắc cũng phải xấu hổ mà khép nụ mất!"

Thẩm Nguyệt Hoa yêu thích hoa, cũng thích mỹ nhân, thậm chí còn đam mê hết thảy những gì đẹp đẽ. Lý do nàng kết thân với Liễu Thiều Quang cũng vô cùng đơn giản: Toàn bộ Giang Nam, không ai có thể sánh ngang nàng về nhan sắc.

Theo lời của Thẩm Nguyệt Hoa thì chính là:

"Nhìn khuôn mặt hoa dung nguyệt mạo của ngươi, ta còn có thể ăn thêm hai bát cơm, tất cả phiền não cũng đều tan biến!"

Biệt Uyển Thẩm gia nằm sát bên một sân mã cầu. Đánh mã cầu vốn là thú tiêu khiển thịnh hành đương thời mà bổn triều đối với nữ tử cũng không khắt khe như tiền triều, nữ tử cưỡi ngựa lên phố hay tham gia mã cầu cũng không phải chuyện gì hiếm lạ. Ở kinh thành thậm chí còn có những nữ tử lớn mật, mặc nam trang đi lại ngoài đường làm một nhóm ngự sử tức giận đến giậm chân, cuối cùng cũng chẳng thể làm gì.

Thẩm Nguyệt Hoa tính tình vốn hoạt bát, trời sinh thích náo nhiệt. Lần này gửi thiệp mời cho nhóm người Liễu Thiều Quang, ai nấy đều hiểu rõ bản tính của nàng. Như Liễu Thiều Quang, vừa nhận thiệp đã biết ngay tiểu thư này nói "ngắm hoa" chỉ là cái cớ, thực chất là muốn tìm cách ra ngoài giải khuây.

Mà nếu đã ra ngoài, Thẩm Nguyệt Hoa còn chọn biệt uyển ngay gần sân mã cầu, ai còn không đoán được chủ ý của nàng?

Chỉ là Liễu Ngọc Liên cũng đã mặc sẵn kỵ trang theo.

Liễu Thiều Quang ánh mắt chợt lóe, sân mã cầu này chính là sản nghiệp của Nghiêm gia. Vừa hay, nàng cũng nhìn thấy Nghiêm Bảo Châu mặc một bộ lưu tiên váy màu hồng cánh sen thanh nhã đi theo sau Thẩm Nguyệt Hoa. Giữa môi Liễu Thiều Quang không khỏi phiếm ra một tia lạnh lẽo. Tình lang của Nghiêm Bảo Châu đang ở bên cạnh, hôm nay nàng liền làm Nguyệt Lão, thành toàn cho đôi có tình vậy.

Cùng lúc đó, một con thuyền quan khí phái đến Giang Nam càng lúc càng gần. Trên boong tàu, một thiếu niên dáng người đĩnh bạt, vai rộng eo thon, cả người toát ra vẻ tuấn mỹ thanh lãnh đang xa xa nhìn nước sông, không biết đang trầm tư điều gì. Trong một khắc, ánh mắt sắc bén của hắn hơi nhu hòa lại.

Bỗng nhiên, một vị công tử áo tím từ bên cạnh tiến lại, cười hì hì đắp vai hắn, trấn an: "Lại hai ngày nữa là đến Giang Nam. Giang Nam giàu có lại đông nguời, lại là đất lành, lần này ngươi tới trù lương, tất sẽ không tay không ra về. Lương thảo cho tướng sĩ Bắc Cương chắc chắn không thiếu."

Từ Tử Uyên nhàn nhạt liếc Tống Giác một cái, yên lặng chụp lấy bàn tay đang đặt trên vai mình, nói: “Tống các lão bên đó, ngươi tự đi giải thích.”

Tống Giác lập tức kêu thảm một tiếng: “Không phải chứ, Tử Uyên! Ngươi với ta tốt xấu gì cũng có nhiều năm giao tình, ngươi thật sự có thể bình thản nhìn ta chết mà không cứu sao? Lần này ta là trộm trốn ra, kỳ thi mùa thu sắp tới ta còn phải thi tốt, nếu ngươi không cứu ta, trở về ta sợ sẽ bị tổ phụ đánh gãy chân a!”

Từ Tử Uyên mắt điếc tai ngơ, đôi mắt như hắc diệu thạch bình tĩnh nhìn về hướng Giang Nam. Khóe môi hắn nhấp chặt, thật lâu sau mới hơi hơi nhắm mắt, nhỏ giọng gọi một tiếng, như gió thoảng qua mặt sông:

"A Thiều."