Oán Nhân

Chương 9: Dự tiệc (2)

Liễu Thiều Quang thầm cười lạnh, nếu Nghiêm Bảo Châu mà là da mặt mỏng thì trên đời này chắc chẳng còn ai mặt dày vô sỉ nữa!

Hoài thai con của kẻ khác rồi gả vào Liễu gia, sau đó lại còn thản nhiên nói nếu không phải Liễu gia ép hôn, nàng ta nào nỡ làm tổn thương Liễu Hoán, nào nỡ chia lìa uyên ương với người trong lòng?

Lời này nghe trối tai đến mức có thể khiến liệt tổ liệt tông nhà họ Liễu tức giận bật dậy! Hôn sự vốn là do Nghiêm gia ba lần bảy lượt chạy đến thúc ép, chính Nghiêm Bảo Châu cũng chẳng có nửa điểm không tình nguyện, thấy Liễu Hoán thì e thẹn đỏ mặt, còn thường xuyên may giày vá, làm túi tiền cho huynh ấy.

Kết quả thành ra Liễu gia ép cưới?

Buồn cười nhất chính là gã gian phu kia lại là con trai của Phạm Đồng Tri. Tuy chỉ là con vợ lẽ nhưng lại là đứa con trai duy nhất nên cực kỳ được sủng ái. Sau khi chuyện bị phát giác, bọn họ vẫn còn dám vọng tưởng để Liễu Hoán chịu nhục mà đội nón xanh, không những muốn để Liễu gia nuôi không công con trai Phạm gia mà còn muốn giữ nguyên danh phận chính thê cho Nghiêm Bảo Châu?

Phi! Đúng là vô liêm sỉ!

Huống chi, ba năm trước Nghiêm Bảo Châu vốn đã nên gả vào Liễu gia, chỉ là không may, hôn sự còn chưa kịp định, mẫu thân nàng ta qua đời, nàng phải chịu tang ba năm. Liễu Hoán cũng vì nàng mà chờ suốt ba năm. Để rồi kết quả, huynh ấy nhận lại chính là một chiếc nón xanh?

Hơn nữa, hai người bọn họ sau vẫn thường xuyên tằng tịu, Nghiêm Bảo Châu quả thực là thảo hiền hết mực a!

Giờ nhớ lại sắc mặt hai kẻ đó khi ấy, Liễu Thiều Quang vẫn còn giận không thể át. Đúng là thiên hạ này ai ai cũng không qua nổi da mặt bọn họ, hoàn toàn không biết liêm sỉ là gì.

Đáng buồn hơn cả, nếu không phải Liễu Thiều Quang và Từ Tử Uyên định hôn, muốn đối phó Phạm gia, e Liễu gia cũng chẳng dễ dàng gì.

Lúc trước, Phạm Đồng Tri ra tay dứt khoát đánh gãy chân Phạm Lăng, có lẽ là vì kiêng kỵ sự hậu thuẫn của Vĩnh Ninh Hầu phủ. Nếu không với mức độ thiên vị con trai của lão ta, e là đã tìm cách bảo vệ Phạm Lăng đến cùng rồi.

Gương mặt phấn trắng của Liễu Thiều Quang thoáng hiện sát ý. Nghiêm Bảo Châu không phải oán hận Liễu gia ép cưới, hối hận vì không thể ở bên Phạm Lăng sao? Vậy thì lần này, nàng sẽ giúp một tay, để nàng ta thuận lý thành chương gả vào Phạm gia. Đến lúc đó, cứ chờ xem Nghiêm Bảo Châu có đủ phúc phần để sống yên ổn ở đó hay không a!

Trở lại sân sau, Liễu Thiều Quang vẫn còn chưa nguôi cơn giận, liền gọi tỳ nữ Thu Nguyệt đến hỏi:

“Công việc ta giao cho ngươi, đã làm thỏa đáng chưa?”

Thu Nguyệt là nha hoàn trung thành bậc nhất, nghe vậy liền cung kính đáp:

“Tất cả đã sắp xếp ổn thỏa. Hai ngày trước, nô tỳ đã sai người đến trước mặt Phạm công tử thổi phồng chuyện mấy ngày nay sân mã cầu rất náo nhiệt, lại vô tình nhắc đến việc ngày mai Thẩm tiểu thư tổ chức thi hội ở biệt uyển. Phạm công tử nghe xong có vẻ rất hứng thú, chắc chắn ngày mai sẽ đến sân mã cầu.”

Báo xong chuyện, Thu Nguyệt thoáng do dự, lo lắng nói

“Tiểu thư, nô tỳ biết không nên nhiều lời nhưng theo nô tỳ thấy, Phạm công tử là kẻ phóng túng, thực sự không xứng làm phu quân người đâu.”

Liễu Thiều Quang suýt nữa bị chọc tức đến sặc, lập tức chán ghét nói:

“Ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Một kẻ như hắn, ai mà xứng với hắn thì đúng là mắt bị mù!”

Chỉ cần khiến Nghiêm Bảo Châu toại nguyện gả cho "lang quân như ý", cũng coi như tránh được một tai họa cho những cô nương khác.

Sáng hôm sau, vừa tờ mờ sáng, Liễu Ngọc Liên đã đứng chờ bên ngoài sân của Liễu Thiều Quang.

Hôm nay nàng ta trang điểm vô cùng tinh tế, đặc biệt theo phong cách thịnh hành "trang lệ". Đôi lông mày thanh mảnh như cánh uyên ương, khóe mắt phớt một chút phấn nhạt, tựa như vừa khóc xong, lại càng tôn lên vẻ yếu ớt đáng thương.

Liễu Thiều Quang chỉ nhìn thoáng qua đã thấy phiền. Đúng lúc, nàng nhớ đến Nghiêm Bảo Châu cũng thích kiểu trang điểm mềm mại như liễu rũ trong gió, cứ như lúc nào cũng có thể bị thổi bay. Nghĩ đến bộ dạng vô sỉ của Nghiêm Bảo Châu trước đây, nàng lập tức sa sầm mặt, không vui nói:

“Đi thôi.”

Liễu Ngọc Liên giật mình, ánh mắt lóe lên tia bất an, nhỏ giọng hỏi:

“Tỷ tỷ… sao tỷ lại tức giận? Có phải là Ngọc Liên đã làm gì khiến tỷ tỷ không vui không?”

Liễu Thiều Quang nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy Liễu Ngọc Liên giống hệt một con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, đôi mắt đỏ hoe, trông như sắp khóc.

Đối với khả năng "nói khóc là khóc" của Liễu Ngọc Liên, nàng phải công nhận quả thực rất lợi hại. Nhưng mà kiếp trước đã chứng kiến nhiều kiểu người như vậy rồi, mánh khóe của Liễu Ngọc Liên trong mắt nàng chẳng qua cũng chỉ là trò trẻ con mà thôi.