Tối đến, những ánh đèn neon bên ngoài sáng rực, phản chiếu lên mặt kính, tạo nên những vệt sáng mờ ảo trong màn đêm tĩnh lặng.
Trong văn phòng rộng lớn nhưng lạnh lẽo, Cố Chi Phong ngồi trên ghế da cao cấp, ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc lạnh. Đôi mắt anh thâm trầm, sâu như vực thẳm, dán chặt vào thông tin trên màn hình.
Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim giây đồng hồ tích tắc.
Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng.
“Vào đi.” Giọng anh trầm thấp, không mang theo cảm xúc.
Cánh cửa khẽ mở, Trần Lâm bước vào, trên tay cầm một tập tài liệu dày. Anh ta đặt nó xuống bàn, ánh mắt cung kính nhưng cũng không giấu được sự nghiêm túc.
“Cố tổng, tôi đã cho người điều tra được thông tin về cô Trần Tuyết Nhi.”
Cố Chi Phong đưa mắt lướt qua tập tài liệu trên bàn, giọng nói trầm ổn vang lên trong không gian tĩnh lặng:
“Được rồi, để đó đi.”
Trần Lâm khẽ gật đầu, ánh mắt liếc qua sắc mặt của Cố Chi Phong như muốn xác nhận điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp. Anh ta cúi người đáp:
“Vâng, nếu không còn việc gì, tôi xin phép ra ngoài.”
Không nhận được phản hồi, Trần Lâm hiểu ý, xoay người rời khỏi phòng, cánh cửa khẽ đóng lại sau lưng.
Không gian lại trở về sự yên tĩnh ban đầu, chỉ còn ánh đèn bàn hắt lên những bóng đổ mờ nhạt.
Cố Chi Phong đưa tay tháo gọng kính bạc, đặt xuống mặt bàn gỗ một cách có chút lơ đãng. Giữa đôi chân mày sắc bén là một vệt nhăn nhạt, thể hiện sự mệt mỏi chưa kịp giấu đi.
Anh đưa tay day nhẹ thái dương, rồi chậm rãi lật mở tập tài liệu trước mặt. Từng trang giấy mỏng lật qua dưới ngón tay thon dài, cuối cùng dừng lại ở trang cuối...
Dòng chữ in đậm trên trang cuối cùng thu hút ánh mắt anh.
“Bệnh án của Trần Tuyết Nhi – Chẩn đoán: Mất trí nhớ.”
Cố Chi Phong khựng lại một giây. Ngón tay đang giữ mép giấy hơi siết chặt. Đôi mắt anh tối sầm, sâu thẳm như vực không đáy.
Mất trí nhớ?
Bàn tay anh vô thức siết chặt trang giấy, cảm xúc hỗn loạn dâng lên trong l*иg ngực. Lúc trước, cô ta tàn nhẫn đến mức nào, anh là người rõ nhất. Cô ta đã từng đạp lên nỗi đau của người khác chỉ để làm trò tiêu khiển. Nhưng bây giờ… lại mất trí nhớ?
Là thật, hay chỉ là một màn kịch tinh vi?
Cố Chi Phong khẽ cười lạnh, nhưng nụ cười ấy không chạm đến đáy mắt. Anh nghiêng người dựa lưng vào ghế, ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên gương mặt, làm nổi bật những đường nét góc cạnh sắc bén.
Nếu là diễn kịch, vậy mục đích của cô ta là gì? Nếu là thật… vậy, liệu cô ta có còn nhớ những gì mình đã làm với anh không?
Suy nghĩ này khiến l*иg ngực anh dâng lên một cơn phẫn nộ lạnh lẽo.
Bên dưới dòng chữ “Mất trí nhớ”, là ghi chú của bác sĩ điều trị:
“Bệnh nhân có dấu hiệu mất trí nhớ sau tai nạn, không nhớ rõ những sự kiện trong quá khứ. Tình trạng tâm lý ổn định, không có dấu hiệu giả mạo.”
Không có dấu hiệu giả mạo?
Cố Chi Phong nhếch môi. Anh không tin.
Ánh mắt anh lạnh đi vài phần. Ngón tay vô thức gõ nhẹ lên mặt bàn theo nhịp đều đặn.
Nếu cô ta thực sự mất trí nhớ… vậy, có nghĩa là cô ta đã quên mất tất cả những chuyện trước đây? Quên đi nỗi ám ảnh mà anh từng phải chịu đựng?
Cơn phẫn nộ chợt lắng xuống, thay vào đó là một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng. Một cảm xúc không rõ ràng, nhưng khiến tâm trí anh dao động trong thoáng chốc.
Anh rũ mắt, lật sang trang khác. Những tờ giấy tiếp theo là một bản tóm tắt về cuộc sống hiện tại của cô ta.
Bước ra khỏi bóng tối ngày xưa, cô ta trở thành một người khác.
Một người mà anh chưa từng biết.
Cố Chi Phong nhắm mắt, hít sâu một hơi. Cảm xúc trong đáy mắt bị đè nén xuống tận cùng. Khi mở mắt ra, đôi con ngươi đen sẫm chỉ còn lại sự tĩnh lặng lạnh lẽo.
Nếu cô ta đã quên… vậy anh sẽ khiến cô ta nhớ lại.
Nhớ lại tất cả.
Từng chuyện một.