Ngoài hành lang, Cố Chi Phong cùng một nhóm quản lý cấp cao và trợ lý riêng sải bước vào khu thiết kế. Những người đi cùng đều ăn mặc chỉnh tề, vest phẳng phiu, cử chỉ nghiêm túc, mỗi bước đi đều mang theo phong thái chuyên nghiệp và quyền lực.
Cố Chi Phong đi đầu, thân hình cao lớn, khí chất trầm ổn. Bộ vest đen cắt may tinh xảo càng làm nổi bật vẻ lạnh lùng của anh. Mỗi bước chân đều mạnh mẽ, vững vàng, khiến người khác dù chỉ đứng gần cũng cảm nhận được áp lực vô hình.
Bất chợt, khi đi ngang qua một góc phòng, ánh mắt anh vô tình chạm phải một bóng dáng quen thuộc.
Cố Chi Phong sững người lại.
Người đứng ở đó là một cô gái mặc áo sơ mi trắng đơn giản, tay đang nhẹ nhàng lật xem một cuốn tạp chí thời trang trên bàn. Mái tóc đen suôn dài, gương mặt thanh tú với đôi mắt sáng. Ngay cả khi chỉ đứng yên, cô vẫn thu hút ánh nhìn của người khác một cách kỳ lạ.
Ánh mắt Cố Chi Phong tối lại.
Trần Tuyết Nhi?
Sao cô ta lại ở đây?
Anh khẽ nheo mắt, nhìn chằm chằm vào cô gái kia, dường như muốn xác nhận lại một lần nữa.
Không sai. Đó là gương mặt của Trần Tuyết Nhi.
Bên cạnh, một quản lý nhận ra sự khác thường của anh, liền hỏi:
"Cố tổng, có chuyện gì sao?"
Cố Chi Phong không trả lời ngay, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô gái kia, giọng nói trầm thấp:
"Sao tôi chưa thấy cô ta ở công ty bao giờ?"
Người quản lý ngẩn ra, nhìn theo ánh mắt anh rồi lắc đầu:
"Tôi cũng không rõ, hình như là người mới. Cô ấy đến đây làm gì nhỉ?"
Trợ lý nhanh chóng lên tiếng:
"Tôi sẽ đi hỏi ngay."
...
Cố Chi Phong thu lại ánh mắt, không nhìn về phía cô gái kia nữa, tiếp tục sải bước về phía trước.
Dù trong lòng dấy lên một tia nghi hoặc, nhưng hôm nay anh đến đây không phải để quan tâm đến những chuyện lặt vặt. Mục đích chính của chuyến đi này là bàn bạc về vấn đề quản lý nội bộ của chi nhánh, giải quyết một số vấn đề tài chính và nhân sự.
Bước vào phòng họp, anh nhanh chóng nhập tâm vào công việc. Giọng nói trầm ổn, từng câu từng chữ đều sắc bén, quyết đoán. Những quản lý cấp cao ngồi xung quanh không ai dám lơ là, từng người lần lượt báo cáo tiến độ của công ty, cẩn trọng trước mỗi lời nhận xét của anh.
Cuộc họp kéo dài hơn một tiếng.
Xử lý xong mọi vấn đề, Cố Chi Phong không ở lại lâu mà nhanh chóng rời đi.
Chiếc xe sang trọng chờ sẵn dưới sảnh. Anh bước lên xe, trợ lý Trần Lâm cũng nhanh chóng ngồi vào ghế phụ, tài xế lập tức khởi động xe, đưa anh về trụ sở chính.
Bên trong xe, Cố Chi Phong ngả lưng ra ghế, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên tay vịn, đôi mắt sâu thẳm nhìn ra ngoài cửa kính. Trong đầu, hình ảnh cô gái ban nãy lại xuất hiện.
Một sự thay đổi quá khác biệt.
Anh nhớ rất rõ Trần Tuyết Nhi trước kia là người thế nào. Một cô gái luôn cố bám lấy những kẻ có tiền, ồn ào, điệu đà, thích ra vẻ tiểu thư nhưng lại chẳng có chút khí chất nào.
Nhưng hôm nay...
Cô ta trông điềm tĩnh hơn, thậm chí còn mang theo một chút lạnh lùng xa cách.
Sự thay đổi này khiến anh có cảm giác không đúng lắm.
Cố Chi Phong thu lại tầm mắt, trầm giọng ra lệnh:
“Lập tức điều tra toàn bộ về cô gái hôm nay.”
Trần Lâm hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng gật đầu:
“Vâng, thưa ngài.”
Anh ta không hỏi nhiều, chỉ cúi đầu ghi chú lại rồi lập tức lấy điện thoại ra, bắt đầu liên hệ với bộ phận điều tra.
Trong xe, không gian trở nên yên tĩnh.
Cố Chi Phong nhắm mắt, dựa đầu ra sau, ngón tay vẫn vô thức gõ nhẹ theo nhịp.