"Lâm Phong!"
Bất chợt, một giọng nam trầm thấp, lạnh lẽo vang lên.
Mọi người lập tức quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.
“Đại sư huynh, huynh về từ lúc nào vậy?”
“Chuyến đi lần này thuận lợi không?”
“Ta đã bảo sao hôm nay Bảo Nhi dậy sớm thế, hóa ra là vì biết đại sư huynh trở về, nên muốn gặp huynh sớm hơn!”
Tạ Gia Bảo bĩu môi. Không có đâu nhé! Hôm qua cậu đã gặp đại sư huynh rồi cơ mà!
Lâm Phong bỗng cảm thấy cổ mình lành lạnh, vội vàng rút tay lại khỏi eo Tạ Gia Bảo, gượng cười chào hỏi:
“Đại sư huynh, huynh về rồi.”
Không còn ai đỡ, Tạ Gia Bảo loạng choạng suýt ngã từ Thanh Vân Kiếm xuống.
Trong chớp mắt, một bóng người lướt đến, vòng tay vững chãi đỡ lấy eo cậu.
“Bảo Nhi, cẩn thận nào.”
Tạ Gia Bảo hừ mạnh một tiếng, không thèm đáp lời.
Các sư huynh sư tỷ nhìn nhau, trong lòng đều dâng lên nghi hoặc. Bảo Nhi và đại sư huynh cãi nhau rồi sao?
Lâm Phong cười gượng gạo:
“À, à ừm… Bảo Nhi này, nếu đại sư huynh đã về, vậy để huynh ấy dạy ngươi thuật ngự kiếm nhé. Đại sư huynh lợi hại hơn ta nhiều, chắc chắn ngươi sẽ học nhanh hơn.”
Ánh mắt lạnh lùng của Bùi Ngọc Quân quét qua Lâm Phong một cái.
Lâm Phong lập tức có mắt nhìn đời, vội vàng thu lại Thanh Vân Kiếm.
Ngay khoảnh khắc kiếm vừa thu lại, Bùi Ngọc Quân liền đặt Tạ Gia Bảo xuống đất một cách ổn định.
Lâm Phong vội tìm đường thoát thân:
“Ta đi hướng dẫn các sư đệ sư muội đây! Đại sư huynh, Bảo Nhi nhờ cả vào huynh đấy nhé.”
“Ừ, đi đi.”
Tạ Gia Bảo lập tức vươn tay túm lấy áo Lâm Phong:
“Nhị sư huynh, huynh đã hứa sẽ dạy ta rồi! Ta không cần đại sư huynh, ta chỉ muốn huynh thôi!”
Sau lưng Lâm Phong lạnh toát. Cái mạng nhỏ này của hắn vẫn quan trọng hơn!
Không thèm ngoảnh đầu lại, hắn chuồn thẳng.
Đại sư huynh mặt đen sì thế kia, không chạy nhanh là có khi viết được di thư luôn mất!
Nhìn bóng lưng nhị sư huynh chạy mất dạng, Tạ Gia Bảo quay đầu định tìm tam sư tỷ, nhưng cổ tay lại bị nắm chặt.
“Bảo Nhi, ngươi muốn học gì, ta dạy ngươi.”
Tạ Gia Bảo chẳng thèm liếc nhìn Bùi Ngọc Quân, khô khốc đáp:
“Chẳng phải đã nói rồi sao? Ngự kiếm thuật!”
Bùi Ngọc Quân giơ tay, triệu hồi kiếm của mình.
Thanh kiếm mang tên "La Sát", là bảo kiếm mà hắn giành được từ một vạn năm yêu thú ở cực Bắc âm hàn. Thanh kiếm này có linh tính cực cao và đã nhận chủ.
Ngay khi được triệu hồi, La Sát bay lượn quanh Tạ Gia Bảo hai vòng, sau đó lơ lửng trên không, không hề nhúc nhích.
Tạ Gia Bảo nhẹ nhàng lướt tay dọc theo thân kiếm, rồi từ chối:
“Không cần phiền đại sư huynh đâu, ta đi tìm tam sư tỷ để luyện tập.”
La Sát kiếm lập tức run lên kích động, thậm chí còn bay sát lại gần hơn.
(La Sát: Dán dán!)
Bùi Ngọc Quân bóp cằm Tạ Gia Bảo, ép cậu đối diện với mình:
“Bảo Nhi, rốt cuộc ngươi giận gì vậy? Đêm qua ta quan sát thiên tượng, biết sẽ có mưa giông, nên lập tức giải quyết xong con yêu quái ở hạ du rồi vội vã quay về với ngươi. Sáng nay ta chỉ bảo ngươi niệm Thanh Tâm Chú để trừ bỏ tạp niệm, có gì sai sao?”
Tạ Gia Bảo há miệng, muốn nói, nhưng… Không nói ra được!
Khó chịu chết mất!
Cái tên thối tha này bây giờ còn dịu dàng nhẹ giọng với cậu nữa, càng nghĩ càng giận!
Sau này hắn sẽ vì một nữ nhân mà chửi rủa, trách mắng rồi gϊếŧ cậu!
Tạ Gia Bảo tức đến bốc khói, tung chân đá mạnh một cú vào đùi Bùi Ngọc Quân!