Tam sư tỷ và nhị sư huynh trốn một góc thì thầm với nhau.
“Hôm nay Bảo Nhi ăn phải thuốc nổ à? Sao mà tức giận thế?”
“Không biết nữa, nhưng mà hôm nay đại sư huynh chắc khỏi mong yên ổn rồi. Nhìn dáng vẻ của Bảo Nhi kìa, nhất định là đại sư huynh đã làm chuyện gì đó ‘tày trời’ mới khiến đệ ấy giận đến vậy.”
“Cược không? Ta cược Bảo Nhi ba canh giờ thì nguôi giận.”
“Ba canh giờ? Ta cược một canh giờ.”
“Được, cược năm viên linh thạch, thua thì tự giác nộp ra đấy.”
“Không thành vấn đề.”
……
Mặc dù vẫn chưa biết tại sao Tạ Gia Bảo lại tức giận, nhưng Bùi Ngọc Quân rất tự giác, đưa nốt chân còn lại ra phía trước: “Còn giận không? Chân này cũng cho đệ đá một cái nhé? Đá xong là hết giận được không?”
Tạ Gia Bảo không chút nể nang, giơ chân đá mạnh vào chân còn lại của Bùi Ngọc Quân.
Đá xong, cậu giống như quả bóng bị xì hơi, yếu ớt nói: “Đại sư huynh, vậy phiền huynh rồi.”
Bùi Ngọc Quân thầm niệm trong lòng, lập tức thanh La Sát Kiếm bay đến dưới chân Tạ Gia Bảo.
“Bảo Nhi, đệ đứng lên, tĩnh tâm, gạt bỏ tạp niệm, rồi kết nối linh cảm với La Sát Kiếm là được.”
Tạ Gia Bảo vững vàng đứng trên thân kiếm, lặng lẽ niệm chú ngữ ngự kiếm thuật, La Sát Kiếm vυ't một cái bay thẳng lên không trung.
Tốc độ rất nhanh, nhưng Tạ Gia Bảo lại chẳng sợ chút nào, vì kiếm của đại sư huynh chính là của cậu, không biết cậu đã giẫm lên nó bao nhiêu lần rồi, cậu cũng chưa từng bị ngã. Luyện ngự kiếm thuật với La Sát Kiếm, không ngoa mà nói, cậu cảm thấy mình chính là thiên hạ vô địch.
Nhị sư huynh đấm ngực dậm chân: “Bảo Nhi lúc nãy còn giận dữ thế kia, sao chưa được một canh giờ đã làm lành với đại sư huynh rồi?”
Tam sư tỷ lắc đầu: “Quả nhiên, ta vẫn còn quá non nớt, lần sau cược Bảo Nhi hai câu là nguôi giận thôi.”
Tạ Gia Bảo đứng trên La Sát Kiếm nhìn xuống, trong lòng thầm nghĩ: Dù sao thì La Sát Kiếm cũng nghe lời mình, nếu bây giờ mình trốn đi, ba năm năm sau chờ sư tôn bế quan xong mới quay lại, chẳng phải sẽ không phải chết nữa sao?
La Sát Kiếm phát ra một tiếng "keng", rồi nhanh chóng bay vụt đi, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Bùi Ngọc Quân cau mày, thử triệu hồi La Sát Kiếm, nhưng thanh kiếm lại không nghe lệnh nữa.
Nó... nó chạy trốn cùng Bảo Nhi rồi?
Bùi Ngọc Quân giơ tay về phía Lâm Phong, nghiêm giọng: “Sư đệ, cho ta mượn Thanh Vân Kiếm.”
Rồi hắn lập tức đuổi theo hướng La Sát Kiếm.
Lâm Phong ngây ngẩn hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Các sư huynh sư tỷ khác đều ngẩng đầu, lấy tay che trán, chăm chú dõi theo.