Mặc dù cậu không hiểu tại sao trong lời tiên đoán lại nói sau này cậu sẽ đố kỵ nữ chính, còn đẩy cô ta xuống Vạn Ma Cốc. Rõ ràng cậu không phải người nhỏ nhen như vậy mà?
Bùi Ngọc Quân hoảng hốt nâng cằm Tạ Gia Bảo lên: “Bảo Nhi, đừng khóc! Rốt cuộc ta đã làm gì chọc ngươi không vui? Nói với ta, ta sửa là được!”
Tạ Gia Bảo lập tức cúi xuống cắn mạnh vào tay hắn, để lại mấy dấu răng trên hổ khẩu. Sau đó nhanh chóng đứng dậy: “Ta không có khóc, đại sư huynh cũng không sai, ta đi tìm nhị sư huynh đây!”
Nói xong, Tạ Gia Bảo liền chạy mất hút.
Cách xa đại sư huynh một chút, mới có thể giữ mạng nhỏ của mình an toàn.
Nhị sư huynh Lâm Phong đang ở võ trường cùng các sư huynh sư tỷ khác nghiên cứu thuật pháp mới học được. Thấy Tạ Gia Bảo đến, hắn cười trêu:
“Bảo Nhi, hôm nay ngươi dậy sớm thật đấy.”
Các sư huynh sư tỷ khác cũng cười theo:
“Đúng vậy, Bảo Nhi, bây giờ còn chưa đến giờ ăn trưa nữa kìa.”
“Bảo Nhi, lại đây nào! Sáng sớm Ngũ sư tỷ đã làm bánh dứa, đặc biệt để phần cho ngươi đấy.”
Bánh dứa?
Tạ Gia Bảo xoa bụng, vui vẻ chạy tới:
“Thất sư huynh, đâu, đâu?”
“Đây này, mau ăn đi! Nhưng sao hôm nay ngươi dậy sớm thế?”
Tạ Gia Bảo vừa nhai bánh dứa vừa nói lúng búng:
“Các ngươi làm gì mà ngạc nhiên thế, lúc nào ta cũng dậy sớm mà!”
Các sư huynh sư tỷ nhìn nhau, trong mắt toàn dấu chấm hỏi. Bảo Nhi, ngươi không thấy ngượng khi nói câu này à?
Trước nay có bao giờ Tạ Gia Bảo tu luyện ra hồn đâu, các sư huynh sư tỷ thì lại bận rộn với việc tu hành, không ai rảnh chơi với cậu, thế nên nếu không ngủ đến khi mặt trời lên cao thì chắc chắn cậu không rời giường.
Sau khi ăn hai miếng bánh dứa, Tạ Gia Bảo liền lượn đến bên cạnh Lâm Phong:
“Nhị sư huynh, huynh có thể dạy ta thuật ngự kiếm không?”
Kiếm trong tay Lâm Phong suýt nữa rơi xuống đất:
“Bảo Nhi, ngươi muốn học ngự kiếm thuật?”
Giọng nói hắn tràn đầy kinh ngạc. Dù gì mấy năm trước, Tạ Gia Bảo đã từ bỏ tu luyện do không có tiến bộ, bắt đầu cuộc sống “mặc kệ đời.”
Giờ đột nhiên lại chủ động đòi học, đúng là quá bất ngờ!
Tạ Gia Bảo gật đầu chắc nịch:
“Trước đây đại sư huynh đã cho ta một cây tụ linh thảo, mấy ngày nay ta cảm thấy linh căn của mình có vẻ ổn định hơn một chút. Chắc chắn có thể học tốt thuật ngự kiếm!”
Dù sao hai chân chạy vẫn còn quá chậm, nếu học được ngự kiếm, sau này chạy trốn sẽ tiện hơn nhiều!
Lâm Phong nhìn cậu bằng ánh mắt cực kỳ cảm động:
“Tiểu sư đệ đã có chí tiến thủ như vậy, đương nhiên ta sẽ dạy ngươi! Hôm nay cứ dùng tạm thanh Thanh Vân Kiếm của ta để tập luyện. Vài ngày nữa, ngươi có thể chọn một thanh kiếm phù hợp với mình để tu luyện.”
Tạ Gia Bảo gật đầu lia lịa, sau đó lập tức chăm chú học cách cưỡi kiếm.
“Bảo Nhi, trước tiên ngươi phải tập trung tinh thần, sau đó dùng ý niệm để điều khiển Thanh Vân Kiếm.”
Tạ Gia Bảo cố gắng tập trung tinh thần, nhưng trong đầu liên tục hiện lên hình ảnh đại sư huynh và nữ nhân kia kết thành đạo lữ.
Còn có cảnh hắn móc lưỡi mình ra nữa!
A a a a a! Thật tức chết đi được!
Tạ Gia Bảo vội vã đứng lên Thanh Vân Kiếm, nhưng không tập trung tốt, chân đứng không vững, suýt nữa ngã chổng vó.
Lâm Phong nhanh tay đỡ lấy cậu:
“Bảo Nhi, cẩn thận chứ! Nếu ngươi bị thương, sư tôn và đại sư huynh sẽ mắng chúng ta không chăm sóc ngươi chu đáo mất.”
Tạ Gia Bảo vỗ vỗ ngực:
“Cảm ơn nhị sư huynh!”