Báo Cáo Bạo Quân, Quý Phi Nói Nàng Là Tổ Tông Của Ngài!

Chương 8: Đợi bệ hạ chết rồi tính

Cánh cửa Khôn Ninh cung bị hất tung, Cơ Trí xông vào.

Phía sau hắn, một đám thái giám đang quỳ rạp dưới đất vì không ngăn được Hoàng đế tới thỉnh tội với Thái hoàng thái hậu.

Khương Vũ nhìn Cơ Trí vội vàng lao đến. Hắn khoác trên người long bào đen viền vàng, đôi mày rậm, ánh mắt sâu thẳm, môi đỏ răng trắng. Hôm nay nàng đã xem qua tất cả các bức họa của những vị hoàng đế nhà Tần, nhưng chẳng vị nào có thể so bì về nhan sắc với hắn. Đẹp đến mức hắn đứng ở đó mà chẳng toát ra chút nào uy nghiêm của đế vương.

Hắn đến đây, là vì muốn cứu nàng sao?

Khương Vũ cảm thấy chuyện này có phần khó tin.

Rõ ràng Thái hoàng thái hậu cũng nghĩ như vậy, đôi mày nhíu chặt, bà lạnh lùng hỏi: “Hoàng đế, ngươi tự tiện xông vào cung của ai gia, định làm gì?”

Bạo quân dường như không biết thế nào là nhún nhường, cũng chẳng hiểu nghệ thuật ăn nói, hắn thẳng thừng đáp: “Đón Quý phi về.”

Tốt thôi, Thái hoàng thái hậu vốn dĩ đã định thả người, nhưng giờ đây cơn giận lại bùng lên, bà nhặt chiếc chén trà bên cạnh và ném thẳng về phía bạo quân.

“Ngươi rời khỏi nó thì không sống nổi đúng không?!”

Bạo quân nghiêng mình tránh né, chỉ bị nước trà bắn trúng một chút, còn chiếc chén thì vỡ nát ngay dưới chân hắn.

Khương Vũ âm thầm chửi, cái tên này chỉ biết châm dầu vào lửa. Đột nhiên bạo quân tiến tới, nắm lấy cổ tay nàng.

Ngón tay hắn dài, lành lạnh, lực tay không hề nhỏ khiến Khương Vũ thấy hơi đau.

Hắn chẳng nể mặt Thái hoàng thái hậu chút nào.

“Nếu Thái hoàng thái hậu không còn chuyện gì khác, trẫm sẽ đưa người đi.”

Nói xong, hắn không để ý đến sắc mặt của Thái hoàng thái hậu mà kéo Khương Vũ rời đi.

Sau lưng vang lên tiếng Thái hoàng thái hậu nổi trận lôi đình, nhưng hắn hoàn toàn phớt lờ.

Khương Vũ chạy theo bước chân hắn, rời khỏi Khôn Ninh cung.

Phía xa, Tri Lễ cùng Trương công công - tổng quản thái giám Ngự thư phòng, lẳng lặng đi theo.

Khương Vũ giật tay khỏi Cơ Trí.

“Ngài đến đây làm gì?”

Cơ Trí nhướng mày, khoé môi nở một nụ cười lạnh.

“Tất nhiên là đến cứu nàng. Nàng làm tổn thương long thể của trẫm, chẳng lẽ nàng nghĩ Thái hoàng thái hậu sẽ dễ dàng bỏ qua cho nàng?”

“Ui cha, thần thϊếp cảm ơn bệ hạ nhiều lắm!” Cảm ơn ngươi nha thằng tôn tử này!

“Trước khi bệ hạ tới, Thái hoàng thái hậu đã trách phạt xong rồi. Nếu bệ hạ không đến, giờ này thần thϊếp đã được về cung. Nhưng ngài lại làm phật ý Thái hoàng thái hậu, bà ấy nhất định càng ghét thần thϊếp hơn.”

Bạo quân cười lạnh:

“Dù nàng có hầu hạ bà ấy ngày đêm, bà ấy cũng sẽ không thích nàng đâu.”

Nói thì nói vậy, nhưng bề ngoài vẫn cần giữ thể diện chứ.

“Ngài tự tiện xông vào Khôn Ninh cung, không hợp lễ nghi, nhất định sẽ…”

“Ngại gì?” Bạo quân lười biếng ngắt lời nàng: “Cùng lắm là mấy cái tấu chương từ Ngự sử đài, nói trẫm không giữ đạo hiếu. Hừ, bọn họ đều từng bị trẫm đánh đến sợ vỡ mật, giờ chắc không dám hó hé nữa đâu.”

Khương Vũ: …

Đúng là điển hình của “không có gì để mất”.

Danh tiếng của hắn vốn đã xấu, tội trạng chồng chất, vua bình thường thì sợ bị sử sách ghi lại tì vết, nhưng hắn không sợ. Tội lỗi của hắn nhiều đến mức bút mực cũng không thể ghi hết, thêm một vết nhơ chẳng khác nào đá ném xuống biển, chẳng gợn nổi sóng.

Chuyện chưa làm chỉ còn mỗi tụ tập hoang da^ʍ và tàn sát khắp nơi.

Nhưng nhờ có Nhϊếp chính vương, bạo quân tạm thời không có quyền tàn sát.

Dẫu bạo quân tới cứu nàng là làm việc tốt nhưng lại thành ra hỏng bét, hắn đột nhiên có thiện tâm thật là hiếm lạ.

“À… Bệ hạ sao lại nghĩ đến chuyện cứu thần thϊếp?” Dù gì nàng cũng đã quất hắn một trận ra trò, làm hắn mất mặt. Nhìn cách hắn bước đi bây giờ, rõ ràng vết thương vẫn chưa khỏi.

Cơ Trí cúi xuống nhìn nàng, giọng nói bỗng nhiên mang ý vị mập mờ: “Nàng là Quý phi mà trẫm sủng ái nhất, trẫm không đến cứu nàng thì cứu ai?”

Xì~

Hình như nàng hiểu ra gì đó rồi.

Cơ Trí đúng là kẻ tâm địa độc ác! Danh tiếng của hắn đã thối nát, còn muốn tạo ra cái vẻ “cực kỳ sủng ái” nàng, để bôi nhọ luôn thanh danh của nàng! Sau này hôn quân sánh đôi với yêu phi, cả hai cùng bị người đời nguyền rủa trong sử sách.

Hắn thù ghét nàng đến mức nào chứ?

Khương Vũ trợn trắng mắt: “Bệ hạ có thời gian rảnh để tính kế thần thϊếp, chẳng bằng nghĩ cách làm thế nào để trở thành một vị hoàng đế chân chính đi!”

Gương mặt vốn lạnh lùng của bạo quân càng thêm u ám. Hắn liếc nhìn nữ nhân bên cạnh, ánh mắt băng giá còn mang theo cảm xúc phức tạp.

Cuối cùng, hắn vẫn giữ giọng điệu không mấy dễ nghe.

“Mạnh Vũ, sao nàng lại quan tâm đến chuyện đó?”

Khương Vũ hờ hững ngước mắt.

“Thần thϊếp suy nghĩ mãi mấy ngày nay, đã là phi tần của bệ hạ, thì cùng thịnh cùng suy. Nếu bệ hạ xảy ra chuyện, thần thϊếp chắc chắn cũng chẳng được yên thân.”

“Lời nàng nói thật thẳng thắn.” Bạo quân không giận: “Chờ trẫm chết rồi, nàng chọn Nhϊếp chính vương hay Tạ Từ, chắc chắn thoải mái hơn bây giờ. Biết đâu lúc uống say, nàng còn đào trẫm từ lăng mộ lên lấy roi quất tiếp. Nếu không phải trẫm ép nàng vào cung, giờ đây nàng đang sống cảnh tân hôn mặn nồng, cùng Tạ Từ ân ái rồi.”

Ồ, thì ra bạo quân tự biết rõ.

Hơn nữa, khi nhắc đến chuyện này, hắn nói bằng giọng điệu bình thản, không tức giận, thậm chí còn có phần thản nhiên.

Khương Vũ nhếch môi cười lạnh: “Chờ bệ hạ chết rồi, thần thϊếp cũng đã là bà già, còn quan tâm gì đến ân ái với ai nữa? Bệ hạ còn đang sống chắc cũng chẳng muốn kéo thần thϊếp cùng chịu lời chỉ trích của thiên hạ đâu, đúng không?”

Phía sau, Tri Lễ và Trương công công đi cách xa một đoạn, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe được câu “Bệ hạ chết rồi”, “chờ trẫm chết rồi”… Hai người nhìn nhau, nét mặt lúng túng.

Chuyện này mà cũng tùy tiện nói được sao?

Hơn nữa, bệ hạ mới mười bảy tuổi, còn lâu mới đến ngày đó!

Tâm trạng bạo quân phiền muộn.

“Mạnh Vũ, nàng thật ngây thơ.”

Hắn có thể đi đâu để dốc lòng trị quốc? Làm sao để xoay chuyển danh tiếng của mình? Hắn chẳng qua chỉ là một con rối tinh xảo bị nhốt trong Tử Cấm Thành, tứ chi bị trói chặt, bị người ta điều khiển từng bước đi, từng lời nói.

Ngoài làm điều ác, nổi nóng, và xa hoa trụy lạc… không có gì là tự do cả.

Khương Vũ cảm thấy mấy năm nay bạo quân đã bị mài mòn ý chí, nàng thở dài: “Nếu bệ hạ thật sự không cứu nổi nữa, chi bằng đợi lần tuyển tú tiếp theo, mở rộng hậu cung, sinh con nối dõi, dốc lòng nuôi dạy.”

Đa số đã hỏng thì luyện thiểu số, sinh con xong hắn có thể tìm chỗ mát mẻ mà núp.

Hiện tại, các phi tần trong hậu cung đều chướng mắt hắn, không muốn sinh con cho hắn. Đành phải tuyển thêm người mới, biết đâu lại có kẻ mù mắt nhìn trúng hắn.

“Cái gì gọi là trẫm không cứu nổi?”

“Bệ hạ chẳng lẽ cứu nổi?” Nghĩ đến đây, Khương Vũ bỗng thấy bực mình.

“Bệ hạ sao lại đối xử tệ bạc với phi tần, khiến cả hậu cung sợ xanh mặt, chẳng ai muốn hầu hạ bệ hạ, đến giờ vẫn chưa có con nối dõi!”

Bạo quân nhướng mày, trên gương mặt băng giá dần xuất hiện nụ cười nhạt.

“Nàng là Quý phi của trẫm, không phải mẫu phi của trẫm, sao ngày nào cũng lo lắng chuyện con cái của trẫm? Nếu Quý phi đã quan tâm như vậy, chi bằng nàng sinh một đứa cho trẫm đi!”

Hắn vừa nói vừa từng bước tiến gần, kéo lấy cổ tay Khương Vũ, tay còn lại định vòng qua eo nàng.

Khương Vũ nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không chịu nổi, lập tức dùng một chiêu khống chế ngay tại chỗ.

“Á!”

Bạo quân bị bẻ hai tay ra sau, cúi gập người với dáng vẻ vô cùng vặn vẹo, đau đến mức hít vào một hơi lạnh.

Vết thương cũ chưa lành, giờ lại thêm vết thương mới, còn trật cả eo!

Khương Vũ trợn mắt.

Xin lỗi, phi tần trong cung không ai thèm ngó ngàng đến tên ngốc này, nàng cũng chẳng thèm!