Báo Cáo Bạo Quân, Quý Phi Nói Nàng Là Tổ Tông Của Ngài!

Chương 7: Thái hậu nương nương cho triệu kiến

Ngồi ở bàn khác, một vị phi tần mặc lục y, vẻ ngoài đoan trang ôn hòa, bỗng cất lời:

“Thần thϊếp là được bệ hạ nạp vào cung từ lần đầu tuyển tú. Khi đó, bệ hạ không để ý đến thần thϊếp, nhưng thái hậu nương nương lại thấy thần thϊếp hiền lương, ép thần thϊếp tiến cung. Sau này, lần đầu thị tẩm, thần thϊếp cũng từng động lòng trước dung mạo tuấn tú của bệ hạ... Nhưng bệ hạ lại nói rằng… nói rằng thần thϊếp dung mạo xấu xí, ngài không thể chịu nổi, bảo thần thϊếp che mặt lại!”

Nàng ta nói đến đây càng thêm kích động, cả người run rẩy.

“Thần thϊếp nào từng chịu ấm ức như vậy? Khi đó tuổi còn nhỏ, chẳng biết điều gì, bật khóc ngay tại chỗ. Bệ hạ tỏ vẻ chán ghét nói rằng, khóc nữa thì cút... Thần thϊếp lúc ấy không kịp thay y phục, cứ thế mặc đồ ngủ chạy khỏi Dưỡng Tâm Điện...”

“Từ đó về sau, mỗi lần thấy bệ hạ, thần thϊếp liền buồn nôn!”

Nghe xong, các phi tần xung quanh rối rít an ủi:

“Thật quá đáng mà!”

“Đoan phi tỷ tỷ, đừng giận!”

“Là cái gã bạo quân đó không xứng với tỷ!”

Khương Vũ: …

Vị Đoan phi này có dung mạo ôn nhu, thanh tú. Dù không phải tuyệt thế giai nhân, cũng là tiểu mỹ nhân dịu dàng. Vậy mà bạo quân lại nói nàng xấu???

Hơn nữa, Đoan phi diễn đạt rất tốt. Từ lời kể của nàng, hình ảnh một tên nam nhân cực kỳ tồi tệ, hung tợn, độc ác, lập tức hiện lên rõ mồn một.

Quả thật khiến người ta ghê tởm.

Có khởi đầu của Đoan phi, các phi tần khác cũng bắt đầu kể khổ.

“Thần thϊếp xuất thân danh môn thanh lưu, từ nhỏ được gia giáo nghiêm ngặt, phụ huynh thường khiến bệ hạ phật ý trên triều. Sau khi thần thϊếp tiến cung, bệ hạ vốn coi như thần thϊếp không tồn tại. Sau đó bỗng nhiên triệu thị tẩm, lại muốn thần thϊếp mặc y phục Hồ cơ, nhảy vũ khúc khiêu da^ʍ, hát nhạc tục tĩu! Thần thϊếp nhất quyết không theo, còn định lao đầu mà chết. Có lẽ bệ hạ sợ thần thϊếp thật sự làm thế nên cho người ngăn lại, rồi ném thần thϊếp ra khỏi tẩm cung... Thần thϊếp thoát chết, vừa khóc vừa chạy về. Từ đó, mỗi lần gặp hắn, thần thϊếp liền buồn nôn!”

Khương Vũ: ... Thế này đúng là sỉ nhục người ta.

Đúng là đem sự bất mãn với phụ huynh trút lên đầu nàng ta. Tồi tệ hết mức!

“Thần thϊếp nghe nói bệ hạ thường xuất cung, qua lại với những kẻ chẳng ra gì. Sợ hắn mắc phải bệnh tật không sạch sẽ rồi lây sang thần thϊếp. Thần thϊếp mắc chứng sợ bẩn.” Nàng phi tần mặc váy trắng, trước mặt là bộ bài lá được lau đến bóng loáng, quả thật là người sạch sẽ quá mức.

“Gì cơ? Không phải chứ?”

“Trời ơi! May mà hắn chưa động vào ta!”

Có vẻ nhiều phi tần lần đầu nghe chuyện này, lập tức kinh hô.

Đúng lúc này, thái giám Tri Lễ đang hầu bên ngoài đột nhiên bước vào.

“Nương nương, thái hậu nương nương cho triệu kiến.”

Thái hậu nương nương?

Khương Vũ lập tức nhớ lại những ghi chép nàng đọc ngày hôm qua.

Thái hậu... Nên nói chính xác là Thái hoàng thái hậu.

Bà là dưỡng mẫu của Nhϊếp chính vương, cũng là tổ mẫu của bạo quân.

Tiên hoàng hậu mất sớm, Tiên Đế không lập hậu nữa. Thân mẫu của bạo quân cũng qua đời ngay trước khi hắn đăng cơ không lâu. Hiện tại, hậu cung không có hoàng hậu, mọi việc đều do Thái hoàng thái hậu xử lý.

Có lẽ hôm nay bà triệu kiến nàng là vì chuyện nàng quất bạo quân một trận roi.

Vậy thì tiện thể thăm dò thực hư của vị Thái hoàng thái hậu này.

Dưới ánh mắt lo lắng của các phi tần, Khương Vũ khởi giá tiến về Khôn Ninh cung.

Khi bước vào đại điện Khôn Ninh cung, từ xa nàng đã thấy một bóng dáng uy nghi ngồi trên chính vị. Trên người bà là bộ phượng bào màu sẫm, dung mạo bảo dưỡng tốt nên không lộ quá nhiều dấu vết thời gian, khí chất uy nghiêm.

Bên cạnh bà có một vị phi tần mặc cung trang đứng hầu, bưng trà dâng nước.

Khương Vũ nhanh chóng bước đến hành lễ.

“Thần thϊếp tham kiến Thái hoàng thái hậu.”

Một ánh mắt lạnh lẽo dừng lại trên người nàng rất lâu. Giọng nói uy nghiêm của Thái hoàng thái hậu chậm rãi vang lên:

“Nghe nói mấy hôm trước ngươi đã làm bệ hạ bị thương?”

Khương Vũ đáp: “Thần thϊếp chỉ là đùa giỡn với bệ hạ, không cẩn thận làm quá. Bệ hạ đã trách phạt thần thϊếp, bắt thần thϊếp vào Tông Nhân Phủ suy ngẫm lỗi lầm. Nay thần thϊếp đã biết hối cải rồi.”

“Láo xược!”

Thái hoàng thái hậu mạnh tay đập chén trà lên bàn, tức giận nổi trận lôi đình.

Khương Vũ nghĩ bụng: Ta cũng là một Thái hậu, bà cũng là một Thái hậu. Tính về bối phận, ta còn là tổ tông của bà. Chẳng lẽ hôm nay phải quỳ trước mặt bà sao?

Nhưng "người dưới mái hiên không thể không cúi đầu," Khương Vũ đành phải quỳ xuống.

Hy vọng cú quỳ này không làm bà ấy tổn thọ.

“Thái hoàng thái hậu bớt giận.”

“Hừ.” Thái hoàng thái hậu lạnh giọng quát: “Nói năng bừa bãi! Nếu là đùa giỡn, vậy những vết roi trên người bệ hạ là thế nào? Ngươi là đánh hắn đến tơi tả! Hắn là thiên tử! Khương Vũ, ngươi làm tổn thương long thể, có biết đáng tội gì không?”

Khương Vũ bỗng nảy ra sáng kiến, làm ra vẻ khó xử, không đành lòng nói ra: “Nếu thái hoàng thái hậu đã hỏi, thần thϊếp cũng không dám giấu nữa. Thực ra là bệ hạ... bệ hạ có sở thích đặc biệt. Người bảo rằng đó là thú vui trong khuê phòng, thần thϊếp không tiện từ chối, nên mới làm ra chuyện trái đạo như vậy...”

“Nghĩ lại, thấy bệ hạ vui lòng, thần thϊếp cũng cảm thấy yên tâm. Nếu thần thϊếp thật sự phạm tội tày đình, với tính khí của bệ hạ, làm sao chỉ giam thần thϊếp tượng trưng một ngày rồi tha dễ dàng như vậy được?”

Thái hoàng thái hậu: ???

Bà lấy tay áo che miệng, cố gắng giấu đi vẻ mặt vì kinh ngạc mà trở nên không mấy đoan trang, nhưng đôi mắt vẫn lộ rõ vẻ chấn động.

Vị phi tần đứng hầu bên cạnh bà thì mặt đỏ bừng, thỉnh thoảng liếc trộm Khương Vũ đang nghiêm túc nói những lời này, khóe miệng giật giật.

Thái hoàng thái hậu cũng thấy giật mình.

Muốn đập bàn quát tháo nàng thêm lần nữa, nhưng lễ giáo cùng liêm sỉ từ nhỏ được rèn dũa khiến bà thấy khó mở miệng.

Bà cố gắng lấy lại uy nghiêm, nghiêm mặt nói:

“Khương Vũ! Phụ thân ngươi là đại tướng quân, gia phong trong sạch. Ngươi lại làm ra những chuyện hoang đường như vậy!”

Khương Vũ giả bộ sợ hãi: “Thần thϊếp không dám nữa...”

“Được lắm!” Thái hoàng thái hậu bỗng đứng dậy, sắc mặt lạnh lùng: “Giờ đây, ta sẽ hạ thánh chỉ, cách ngươi khỏi vị trí Quý phi, giáng xuống làm phi, thu hồi quyền quản lý hậu cung của ngươi! Chuyện quản lý lục cung, giao cho Dung Nhi đi.”

Khương Vũ nhận chỉ tạ ơn. Nhìn thấy vị phi tần bên cạnh Thái hoàng thái hậu cũng cúi đầu cảm ơn, nàng mới sực nhớ. Hồi sáng, lúc chơi bài với các phi tần, bọn họ từng nói Dung phi là biểu muội của bạo quân, cũng là phi tần duy nhất trong hậu cung còn muốn sinh hoàng tự cho hắn.

Khương Vũ còn chưa kịp mừng vì thoát được trách nhiệm, nàng lập tức nhận ra vấn đề. Dựa vào tình hình hiện tại, Thái hoàng thái hậu chắc chắn đã nhắm trước cái thai của Dung phi.

Vốn nghĩ Thái hoàng thái hậu là người già nua sắp vào quan tài, không ngờ dung mạo chỉ như hơn ba mươi. Với độ tuổi này, lòng nhiệt huyết còn mạnh mẽ, cộng thêm địa vị cao cao tại thượng, bà chắc chắn rất khát khao quyền lực.

Một kẻ địch không dễ đối phó vừa xuất hiện.

Khương Vũ âm thầm thắp nến cầu nguyện cho bạo quân. Hoàn cảnh của hắn quả thật rất bi thảm, nhưng đều là do hắn tự chuốc lấy. Dù sao thì, nếu hắn không đến mức ấy, cũng không đến nỗi bị phụ nữ ghét bỏ như vậy.

Thái hoàng thái hậu triệu kiến nàng, mục đích đã đạt được. Lẽ ra giờ là lúc ra hiệu cho nàng lui đi. Khương Vũ đã chuẩn bị đứng dậy, thì bất ngờ nghe thấy bên ngoài một trận hỗn loạn, kèm theo tiếng hét the thé của thái giám:

“Bệ hạ, ngài không thể vào đây!”

?

Bạo quân sao lại đến rồi?!

****

Sau chương này chị nhà có lúc được gọi là Mạnh phi, lúc là Quý phi. Này là do Thái hoàng thái hậu giáng chức nhưng bạo quân không công nhận chứ không phải do lỗi dịch đâu nha cả nhà.