Báo Cáo Bạo Quân, Quý Phi Nói Nàng Là Tổ Tông Của Ngài!

Chương 6: Tôn tức phụ chẳng ai vừa mắt tôn tử của nàng

(*) Tôn tức phụ: cháu dâu

“Tiên tổ văn trị võ công, văn thì tải đạo, võ an thiên hạ(*), nhưng đến đời Vương gia thì chỉ muốn giữ yên một góc.” Nàng nhếch môi, giọng lạnh lùng châm biếm: “Tiên tổ dưới suối vàng nếu biết, e rằng khó mà yên nghỉ!”

(*) trị quốc bằng giáo dục văn hóa và sức mạnh quân sự

Nét mặt của Nhϊếp chính vương trở nên lạnh lùng, giữa đôi mày ẩn giấu vẻ không vui.

“Tiên tổ của ta nghĩ gì, làm sao nàng biết được?”

“Tiểu Vũ, từ bao giờ nàng cũng học được kiểu ăn nói văn hoa thế này?”

Khương Vũ cảm thấy giữa nàng và Nhϊếp chính vương không còn gì để nói nữa, liền lạnh nhạt đáp:

“Vương gia, chuyện xưa đã qua, xin đừng nhắc lại. Giữa ta và ngài, đạo bất đồng, không thể cùng chung chí hướng.”

Khi nàng dứt lời, ánh mắt vốn ôn hòa của Nhϊếp chính vương thoáng chốc hiện lên tia lạnh lùng đáng sợ.

Khương Vũ với gương mặt băng giá, lướt qua người hắn, bước thẳng về phía trước.

Tay của Nhϊếp chính vương khẽ nhấc lên, dường như định giữ lấy ống tay áo của nàng, nhưng đầu ngón tay trắng bệch chỉ lướt qua mà chẳng nắm được gì.

Bốn bề cung nhân dần đông hơn, những ánh mắt lấp ló vô tình hay hữu ý đổ dồn về phía họ.

Nhϊếp chính vương vẫn đứng yên, lắng nghe tiếng bước chân nàng xa dần.

Sau khi hồi cung, việc đầu tiên Khương Vũ làm là lấy sử sách Đại Tần ra xem từ đầu đến cuối. Thì ra, trong suốt hai trăm ba mươi năm qua, vận mệnh nước Tần đã trải qua bao thăng trầm, giờ đây lại đến ngã rẽ sống còn.

Quay ngược thời gian về thời Tiên Đế, tình thế chia thành hai giai đoạn rõ rệt.

Đầu triều đại, Tiên Đế cần mẫn chăm lo chính sự, yêu dân như con, khiến quốc lực Đại Tần ngày càng hùng mạnh, nhân dân sống trong cảnh thái bình thịnh vượng, khắp nơi an cư lạc nghiệp.

Thế nhưng về cuối đời, vì quá sợ hãi cái chết, Tiên Đế đắm chìm trong việc luyện tiên đan, nuốt đan dược, tinh thần ngày càng sa sút, trở nên thất thường, đa nghi tột độ! Ngôi thái tử mãi vẫn để trống, khiến chín hoàng tử trưởng thành đều lăm le. Dưới ảnh hưởng của sự nghi kỵ và quyền lực của Tiên Đế, cuối cùng hoàng tộc chém gϊếŧ lẫn nhau, cuộc chiến cửu tử đoạt đích diễn ra ác liệt, tổn thất thê thảm!

Khi Tiên Đế băng hà, các đại thần tìm kiếm trong số các hoàng tử còn lại thì chỉ thấy một người duy nhất – thập lục hoàng tử, kẻ vô danh nhút nhát, chẳng khác gì người vô hình – chính là bạo quân hiện tại, Cơ Trí!

Một cái tên chẳng liên quan gì đến con người hắn!

Lúc bấy giờ, Nhϊếp chính vương Cơ Huyền tự so sánh mình với Chu Công(*), ra dáng trung thần, có lẽ để giữ hình tượng mà chọn ủng hộ bạo quân lên ngôi.

(*)Chu Công (chữ Hán: 周公), tên thật là Cơ Đán, là công thần khai quốc nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Ông có công giúp Chu Vũ vương Cơ Phát lập ra nhà Chu, giành quyền thống trị Trung Hoa từ tay nhà Thương. Nhà Chu dưới sự nhϊếp chính của ông đã vươn lên thành một nước mạnh mẽ, tạo tiền đề cho công cuộc xây dựng nên nền Văn minh Trung Hoa rực rỡ về sau.

Bạo quân chẳng khác gì phú ông mới nổi sau một đêm, tính cách thay đổi hoàn toàn, từ nhút nhát yếu hèn biến thành một bạo quân tàn nhẫn, lạnh lùng, khiến người người kinh hãi!

Những chi tiết sâu hơn thì sử sách không ghi chép lại.

Hiện tại, quyền lực vua yếu kém, triều đình phân tán, nhiều nơi bùng nổ khởi nghĩa quy mô nhỏ, trong triều còn lắm kẻ bất trung, tình thế có thể nói là nguy cấp đến cực điểm.

Nghĩ đến đứa tôn tử ăn chơi trác táng, chẳng ra gì của mình, Khương Vũ tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Tuy nhiên, khi lật lại sử sách, nàng phát hiện Đại Tần đã từng nhiều lần phân chia triều đại lịch sử, truyền ngôi qua dòng khác. Rõ ràng bạo quân không phải huyết mạch của nàng và Tiên Đế.

Hừ, nếu là dòng máu của nàng, làm sao có thể phế vật đến thế chứ!

“Nương nương.” Thái giám Tri Lễ bất ngờ bước vào, cúi người bẩm: “Lệ phi nương nương mời người đến đánh bài.”

“Đánh bài?”

Khương Vũ không nhớ nổi Lệ phi là ai, cũng không biết quan hệ của nguyên chủ với nàng ta ra sao.

Nhưng người trong hậu cung sớm muộn cũng phải làm quen, giờ là cơ hội tốt để thăm dò tình hình.

“Đã vậy, bản cung đi xem thử.”

Khương Vũ khoác lại áo choàng, mang theo Tri Lễ và Sơ Ảnh, ngồi kiệu lên đường.

Đến cung của Lệ phi, nàng phát hiện nơi đây toàn những mỹ nhân thanh tú, nhã nhặn, rất nhiều phi tần đều có mặt. Một phi tần xinh đẹp mặc cung trang màu xanh bước lên chào, hành lễ với nàng.

“Nương nương, nghe nói người hôm nay từ Tông nhân phủ trở về, thật đáng mừng. Mấy ngày qua khiến thần thϊếp lo lắng không thôi.”

Hửm? Chẳng lẽ nguyên chủ và đám phi tần này có mối quan hệ rất tốt? Người trước mặt chắc là Lệ phi?

Nàng theo Lệ phi vào cung điện, các phi tần lần lượt cúi chào nàng.

“Tham kiến Quý phi nương nương.”

“Đứng dậy đi.”

Khương Vũ không tỏ vẻ cao ngạo, mọi người liền nhiệt tình bày tỏ sự lo lắng và ngưỡng mộ dành cho nàng vì chuyện nàng quất bạo quân một trận roi, mà vẫn tai qua nạn khỏi.

“Đúng là Quý phi nương nương, ra tay thật quyết đoán! Bạo quân bị đánh thê thảm, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn thả người!”

“Nương nương thật giỏi, vung roi không thấy mỏi tay sao?”

“Ai da, thương nương nương, nhất định không được vì bạo quân tức giận mà làm hại sức khỏe. Người cứ coi như hắn không tồn tại... Nào, nương nương, uống chút trà đi.”

Khương Vũ: “...”

Nàng cứng nhắc nhận lấy chén trà. Đám phi tần xinh đẹp vây quanh nàng, ân cần hết mức. Trong phút chốc, nàng bỗng thấy mình không phải xuyên thành Quý phi, mà xuyên thành hoàng đế vậy!

Cùng lúc, nàng cũng nhận ra một vấn đề – đám phi tần này hoàn toàn khinh thường bạo quân, trái lại vì nàng quất bạo quân mà ngưỡng mộ nàng không ngớt!

Chuyện gì thế này?

Dù bạo quân tệ đến mấy, hắn vẫn là hoàng đế Đại Tần, lấy lòng hắn sẽ có vinh hoa phú quý hưởng mãi không hết. Hơn nữa, ngôi vị hoàng hậu vẫn còn trống, nếu sinh con nối dõi, mẫu bằng tử quý, không chừng còn làm được hoàng hậu!

Cớ sao lại đi lấy lòng một Quý phi nóng tính như nàng, nàng cũng chẳng thể lật thẻ bài chọn các nàng hầu hạ ban đêm được!

Lệ phi mỉm cười mời: “Nương nương, chúng ta chơi bài đi.”

Khương Vũ cuối cùng thoát khỏi vòng vây của các mỹ nhân, ngồi cùng bàn với Lệ phi, chuẩn bị chơi bài.

Các phi tần chia thành bốn bàn, Khương Vũ nhân cơ hội này trò chuyện cùng họ.

Thì ra, lý do họ ngưỡng mộ nàng là vì nàng thường đi đầu trong việc “không nể mặt” bạo quân, cãi nhau, đánh nhau với hắn, chẳng khác nào đại tỷ của hậu cung!

Còn những nàng tôn tức phụ này, từ lúc vào cung đến giờ, chẳng ai thèm nhìn bạo quân một lần, chưa một ai từng thị tẩm, bảo sao bạo quân chẳng có con nối dõi.

Bạo quân lớn ngần này, muốn uốn nắn cũng không dễ. Khương Vũ không chắc có thể kéo hắn trở lại đúng đường.

Một mình bạo quân, khả năng sai sót quá lớn. Nàng vẫn hy vọng các mỹ nhân tuyệt sắc này một ngày nào đó chịu để mắt đến tên tôn tử kia. Dù hắn không làm được việc lớn, ít ra cũng có khuôn mặt đẹp mà!

Nếu có thể sinh được cháu chắt, bạo quân không làm nên trò trống gì thì vẫn có thể bỏ cha giữ con!

Khương Vũ tưởng tượng một tương lai tươi sáng, khẽ ho một tiếng, dò hỏi: “Ta vì lý do gì các ngươi cũng biết, nên mới không ưa bệ hạ. Còn các ngươi, vì sao vậy?”

Không khí hòa hợp giữa các phi tần bỗng chốc đông cứng lại.

Vài tiếng rắc rắc vang lên, như thể có người bẻ gãy lá bài trong tay!

Các phi tần dường như nhớ lại những ký ức không mấy tốt đẹp, luồng sát khí âm ỉ lan tỏa trong không gian.

Khương Vũ: “...”

Ơ, có phải nàng hỏi sai rồi không?