Báo Cáo Bạo Quân, Quý Phi Nói Nàng Là Tổ Tông Của Ngài!

Chương 5: Ta thấy nước Đại Tần này sắp diệt vong rồi!

Khương Vũ vừa núp vào hậu điện, liền nghe thấy ngoài chính điện vang lên tiếng bước chân đầy áp lực.

"Tiểu hoàng thúc."

Giọng bạo quân rụt rè, quy củ, hoàn toàn không còn vẻ ngang ngược như lúc đối mặt với nàng.

Rồi Khương Vũ nghe thấy một giọng nói cực kỳ trầm thấp, đầy sức hút.

"Bệ hạ, nghe nói ngài bị thương, vi thần đặc biệt đến thăm. Bệ hạ đã đỡ hơn chưa?"

Khương Vũ len lén thò mắt ra, qua khe cửa chớp, mơ hồ thấy một bóng người đang ngồi thẳng bên cạnh chậu cây bonsai.

Người đó mặc một bộ trường bào đỏ thẫm, viền mây thêu chỉ vàng lấp lánh trên đôi giày da đen. Hắn vươn tay thon dài, khớp xương rõ ràng, nhẹ nhàng phủi đi bụi trên vạt áo. Vì động tác đó mà khẽ cúi người, lộ ra nửa gương mặt nghiêng. Khương Vũ chỉ kịp lướt qua, nhưng cũng nhớ được đó là một người có dung mạo tuấn mỹ xuất trần, sống mũi cao thẳng, khí chất hơn hẳn tên bạo quân kia, phong thái lại càng giống một đế vương.

Đây chính là vị Nhϊếp chính vương mà bọn họ nhắc đến sao?

Khương Vũ khẽ nheo mắt, chờ xem lời tiếp theo của hắn.

Bạo quân ho khan một tiếng, lúng túng đáp: "Hoàng thúc, trẫm không có gì đáng ngại."

Nhϊếp chính vương nhàn nhạt hỏi: "Vậy bệ hạ còn có thể ngự giá thân chinh không?"

Khương Vũ: !

Chẳng lẽ chuyện ngự giá thân chinh là đề nghị của Nhϊếp chính vương?

Bạo quân nghẹn nửa ngày, mới ấp úng nói: "Trẫm đã hứa với tiểu hoàng thúc, sẽ làm một nam tử hán đích thực. Nhưng... hiện giờ trẫm đến ngồi còn không dám, nói chi là cưỡi ngựa ra trận. Chuyện này, tạm gác lại đi."

Nghe đến đây, khóe miệng Khương Vũ nhếch lên, cười lạnh trong lòng.

Cũng may cái tên này còn biết tự lượng sức, không phụ lòng một trận roi của nàng!

Nhϊếp chính vương rõ ràng dã tâm lộ liễu, chắc chắn là muốn hại chết bạo quân để đoạt ngôi! Đáng cười là tên này lại không hề nhận ra điều đó!

Khương Vũ thấy đau đầu, nuôi dạy bạo quân quả là việc khó khăn, nhưng nhìn Nhϊếp chính vương lại có vẻ ra dáng hơn.

Dẫu sao, nàng cũng chẳng có tình cảm gì với đám hậu bối chưa từng gặp mặt này, chỉ là không muốn giang sơn mà nàng vất vả gìn giữ bị hủy trong tay bọn họ.

Nếu Nhϊếp chính vương có bản lĩnh, nàng biết đâu còn cân nhắc giúp hắn.

Nhưng chắc chắn không phải cái tên tặc thần họ Tạ kia!

"Hầy..." Nhϊếp chính vương khẽ thở dài: "Đã vậy, bệ hạ cứ an tâm dưỡng thương. Vi thần cáo lui."

Nói xong, hắn đứng dậy, hành lễ với bạo quân rồi tao nhã rời đi.

Khương Vũ vừa định bước ra khỏi hậu điện, thì Nhϊếp chính vương bỗng quay đầu nhìn lại. Bước chân nàng lập tức khựng lại. Người đó vừa như liếc nàng một cái, lại vừa như chẳng thấy gì.

Nhϊếp chính vương đi rồi, Khương Vũ mới bước ra.

Bạo quân khập khiễng, liếc nhìn nàng một cái, môi mấp máy, nhưng chẳng nói gì.

Cũng may hắn không nói ra câu "Đều tại nàng khiến trẫm không thể ngự giá thân chinh", nếu không nàng chắc chắn không kiềm được mà đánh chết hắn!

Sắc mặt nàng lạnh băng, nói: "Nếu bệ hạ không có gì khác, thần thϊếp xin lui!"

Mắt phượng của hắn lóe lên, thoáng hiện một tia giễu cợt, hắn mở miệng nói: "Nhìn thấy tình nhân cũ, nàng chẳng có phản ứng gì sao?"

Khương Vũ: ?

Nàng cau mày: "Bệ hạ đang nói gì, thần thϊếp nghe không hiểu."

Bạo quân đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng, lực đạo mạnh mẽ khiến làn da mịn màng của nàng lập tức hiện lên vết bầm xanh tím.

Khương Vũ nhíu mày, nhìn thấy sự âm trầm trong ánh mắt của bạo quân lúc này.

"Hai người từng thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau. Hắn vì muốn có được ngôi vua mà mãi không chịu cưới nàng. Nàng lại quay đầu gả cho Tạ Từ, còn hắn thì ngôi vua cũng chẳng giữ được, mất cả chì lẫn chài."

Bạo quân nói đến đây, vẻ mặt hả hê, hứng thú nhìn nàng, như muốn tìm kiếm điều gì đó từ biểu cảm của nàng.

Khương Vũ hất tay hắn ra.

"Xem ra bệ hạ cũng chẳng thực lòng kính trọng hoàng thúc của mình, sao còn đồng ý ngự giá thân chinh?"

Ánh mắt bạo quân thoáng nheo lại, đột nhiên hiện lên vẻ phiền muộn.

"Hậu cung không được can dự chính sự, những chuyện này liên quan gì đến nàng?"

Khương Vũ lạnh nhạt nói: "Bệ hạ cướp thần thϊếp về đây, chẳng lẽ chỉ để làm bẩn mắt Nhϊếp chính vương thôi sao?"

"Hahaha!"

Bạo quân bật cười lớn, tập tễnh bước đến bên án thư, chống tay lên án, quay lưng về phía nàng.

Khương Vũ thấy lưng hắn khẽ run, không biết là vì sợ hãi hay vì quá kích động.

"Mạnh Vũ, hôm nay nàng khác thường lắm."

Khương Vũ khẽ mỉm cười, lạnh nhạt nói: "Thần thϊếp thấy, bệ hạ... cũng có chút khác với lời đồn."

Hắn dường như không phải là kẻ ngu ngốc vô phương cứu chữa.

Có lẽ do quyền lực hoàng đế bị chèn ép quá mức, nên hắn mới lạc lối, trút giận bằng những hành vi như vậy?

Bạo quân không nhìn nàng, hồi lâu sau, hắn nhàn nhạt nói: "Nàng về đi."

Khương Vũ muốn nhanh chóng tìm hiểu tình hình hiện tại của Đại Tần, cũng không muốn phí thời gian với hắn nữa, lập tức cáo lui.

Bạo quân không gọi cung nhân đến đưa nàng về, nên nàng chỉ có thể dựa vào trí nhớ mà tự mình trở về.

Khi ngang qua ngự hoa viên, Khương Vũ bất ngờ thấy một bóng người đứng trước mặt.

Nàng dừng bước, chờ người đó đi đến trước mặt mình.

Là Nhϊếp chính vương.

Lúc này khoảng cách gần hơn, Khương Vũ có thể nhìn rõ hơn.

Hắn cao hơn nàng gần một cái đầu rưỡi, áo bào đỏ thẫm lộng lẫy, thắt lưng đeo một dải ngọc phỉ thúy xanh biếc, càng tôn lên bờ vai rộng và vòng eo thon gọn tuyệt đẹp.

Hắn cúi xuống đôi mắt hổ phách nhạt, nhìn nàng, ánh mắt phức tạp, chậm rãi cất lời: "Tiểu Vũ, vừa rồi nàng cũng ở dưỡng tâm điện, đúng không?"

Hóa ra... quả nhiên hắn đã thấy nàng?

Khương Vũ gật đầu: "Vương gia, ngài có chuyện gì sao?"

Nhϊếp chính vương khẽ nhíu mày.

"Tại sao nàng lại đánh hoàng đế một trận? Ta vất vả lắm mới lừa được hắn ngự giá thân chinh, đợi hắn chết trên chiến trường, ngai vàng chính là của ta, chúng ta có thể ở bên nhau rồi."

Giỏi thật, thẳng thắn ghê!

Khương Vũ lùi lại một bước, nghiêm giọng nói: "Xin vương gia tự trọng! Ta đã là vợ của Tạ Từ, dù có một ngày rời khỏi hoàng đế, ta cũng tuyệt đối không ở bên ngài! Hay là hoàng tộc họ Cơ các người đều có sở thích cướp vợ thần tử?"

Nàng thấy nước Đại Tần này sắp diệt vong rồi!

Nhϊếp chính vương nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng.

"Tiểu Vũ, chẳng lẽ nàng vẫn còn oán ta sao?"

Khương Vũ thấy đau đầu.

Nàng không tin một kẻ tham vọng ngôi vua, sẵn sàng từ bỏ thanh mai trúc mã của mình như hắn lại có bao nhiêu chân tình đối với nàng!

Phải nói, những người mà nguyên thân này gặp đều lộn xộn, đều là đào hoa nát!

Chẳng được một gã nam nhân nào ra hồn!

"Hiện tại biên cương chiến sự căng thẳng, vương gia lừa bệ hạ ngự giá thân chinh, chẳng phải sẽ khiến tình hình đất nước càng thêm nguy ngập? Lẽ nào vương gia không sợ biên cương thất thủ sao?" Khương Vũ chất vấn.

Nhϊếp chính vương cười lạnh một tiếng:.

"Trị ngoại trước cần ổn định nội bộ. Tất cả cứ đợi ta lên ngôi rồi nói. Tiên tổ Bắc phạt giành được vô số lãnh thổ từ nước Tề, mới dẫn đến chiến hỏa không ngừng giữa hai nước. Đến lúc đó ta trả lại một số đất cũ cho nước Tề, nước Tề cảm kích không hết, tự nhiên sẽ ngoan ngoãn."

Khương Vũ: ???

Người này vậy mà định dâng tổ nghiệp tổ tiên để lại!

Thống nhất thiên hạ là hoài bão mà hoàng đế khai quốc đã lập nên, kết quả đến đời hắn lại thành tội lỗi?

Nhϊếp chính vương đúng là một kẻ bảo thủ, ghét chiến tranh. Hắn có lẽ giỏi mưu kế, nhưng lại thiếu tầm nhìn của một đế vương, không hợp lý tưởng chính trị của nàng.

Ứng cử viên ban đầu ngay lập tức bị gạch bỏ.