"A Vũ, nàng cứ yên tâm. Phụ thân nàng đang trấn giữ biên cương, lúc cấp bách thế này, dù bạo quân có muốn làm khó nàng, thì cũng sẽ bị Lâm lão tiên sinh khuyên nhủ. Ông ấy là đế sư, từng cứu mạng bạo quân trong loạn Khai Hoàng, hiện giờ bạo quân chỉ chịu nghe lời ông ấy thôi."
Loạn Khai Hoàng? Khương Vũ ghi nhớ thông tin này.
"A Vũ, ta phải đi rồi. Nàng hứa với ta, lần sau đừng hành động bốc đồng như vậy nữa."
Khương Vũ gật đầu, nhìn bóng dáng nam nhân ấy xoay lưng rời đi.
"Chậc."
Thái hậu nương nương xoa xoa thái dương.
Xem ra tình hình còn phức tạp hơn nàng tưởng nhiều.
Khương Vũ mải mê suy nghĩ, không để ý rằng Tạ đại nhân, vốn định rời đi, lại dừng bước, ngoái đầu nhìn nàng thật sâu.
Hắn không biết có phải mình ảo giác hay không, nhưng luôn cảm thấy người vợ vốn kiêu căng, tùy hứng của mình dường như đã thay đổi…
Khương Vũ không ngờ rằng, ngày hôm sau, nàng đã được thả khỏi Tông Nhân Phủ.
Vẫn là lão thái giám tổng quản của Dưỡng Tâm Điện dẫn nàng đi, vừa đi vừa khổ sở khuyên nhủ: "Nương nương, vừa rồi Lâm các lão đến nói chuyện với bệ hạ cả một canh giờ, bệ hạ mới chịu thả người. Nhưng bệ hạ vẫn còn tức giận, một lát nữa nương nương mềm mỏng chút, xin lỗi bệ hạ, chuyện này coi như xong, lão nô cũng không đành lòng nhìn nương nương bị trách phạt mà."
Lâm các lão... chính là vị Lâm lão tiên sinh kia sao?
Nghe giọng điệu của Tạ gian thần, Lâm các lão hẳn là một người thanh liêm chính trực. Nhưng ông ấy là đế sư, sao lại dạy ra một thằng tôn tử như thế này?
Khương Vũ khẽ nhíu mày, nghĩ bụng, đợi về cung phải tìm hiểu kỹ xem những năm sau khi nàng chết đã xảy ra chuyện gì.
"Nương nương, đến rồi."
Lão thái giám cúi đầu khom lưng, ánh mắt như đang van xin, cầu mong nàng đừng gây chuyện nữa.
Khương Vũ mỉm cười nhã nhặn, định truyền đạt chút tín hiệu hòa nhã, nhưng lại khiến lão thái giám mặt mày tái mét, trông như bị đau tim.
Nàng không hiểu, đành phất tay áo bước vào Dưỡng Tâm Điện.
Lần này bạo quân không nằm trên ghế, mà nằm sấp bên án thư, mông không dám chạm ghế, ngáp dài ngáp ngắn.
Tấu chương chất thành núi bên cạnh, hắn cũng không buồn ngó đến!
Khương Vũ ánh mắt thoáng trầm xuống, che miệng hắng giọng thật mạnh.
"Khụ!"
Tiếng hắng giọng phá tan sự tĩnh lặng trong Dưỡng Tâm Điện.
Bạo quân giật mình, đôi mắt phượng mở to, nhìn rõ người trước mặt thì lập tức đập bàn đứng dậy, trừng mắt giận dữ.
"Quý phi, nàng biết sai chưa?"
Khương Vũ vô tội chớp mắt: "Thần thϊếp sai chỗ nào?"
Câu hỏi này làm bạo quân nghẹn họng.
"Sai chỗ nào?!"
Bạo quân như nghe phải chuyện cười.
"Hành hung đương kim hoàng thượng! Nếu là người khác, trẫm đã lột da, róc xương rồi!"
Vừa nói, hắn vừa không nhịn được mà đưa tay ôm lấy mông.
Đau!
Xót!
Nàng ra tay thật tàn nhẫn!
Hắn hung hăng liếc nàng một cái.
"Hôm qua nàng phát điên gì thế? Chẳng lẽ vì trẫm bãi chức đại ca của nàng nên nàng tức giận?"
Những lời của cung nhân chợt hiện lên trong đầu.
"Nương nương, người nói muốn vì đại công tử đi cầu xin bệ hạ mà..."
Khương Vũ nhớ lại chuyện này.
Ngẩng lên, nàng hờ hững liếc nhìn hắn.
Bạo quân cau mày.
"Nàng nhìn trẫm bằng ánh mắt gì vậy?!"
Hắn cười nhạt, lạnh lùng nói: "Hắn dám trước triều đình đối chất với trẫm! Nếu là người khác, trẫm đã kéo xuống chém đầu rồi! Nể mặt Quý phi, trẫm đã nhân từ lắm rồi!"
Hắn nhắc đi nhắc lại, Khương Vũ bất giác đưa tay sờ mặt mình.
Ừm, xem ra hắn cũng mê sắc đẹp thật.
"Đại ca ta vì sao dám chất vấn bệ hạ?" Khương Vũ hỏi: "Chẳng phải vì bệ hạ đường đường là thiên tử mà lại đoạt thê của thần tử sao? Việc nực cười như vậy, người trung thần nào có thể im lặng?!"
Bạo quân dùng ánh mắt như lần đầu gặp nàng mà nhìn chằm chằm: "Mạnh Vũ? Nàng là kẻ thô lỗ múa dao lăm lăm, từ khi nào học được mấy lời văn vẻ này?"
Đôi mắt phượng híp lại, ánh lên vẻ khinh miệt, dáng vẻ ngạo mạn bất tuân.
"Trẫm là thiên tử, muốn làm gì thì làm! Thiên hạ phải cúi đầu xưng thần!"
Khương Vũ: ... Đứa trẻ này vẫn còn đang nổi loạn, mệt mỏi quá!
Có thể gϊếŧ quách hắn đổi người khác làm vua không nhỉ? Gấp lắm rồi!
"Bao gồm cả nàng!"
Hắn bỗng tiến về phía nàng.
Khương Vũ cau mày, gương mặt khó nói.
Tên này dù có cái vỏ bề ngoài không tệ, nhưng bị nàng quất một trận roi, mông nở hoa, giờ đi đứng tập tễnh như vịt bầu, thật buồn cười.
Nhưng hắn lại không tự biết.
Ra vẻ lạnh lùng tà mị, đưa tay định nâng cằm nàng, đồng thời mạnh miệng: "Sẽ có ngày trẫm khiến nàng tâm phục khẩu phục!"
Trời ơi thật là buồn cười!!
Tên này đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Là tổ tiên của hắn, nàng còn chưa bắt hắn quỳ đã là khách sáo rồi!
Trước khi ngón tay hắn chạm tới nàng, Khương Vũ thẳng thừng gạt tay hắn ra, rồi nhấc chân, đạp thẳng vào mông hắn.
"A!!!"
Bạo quân thét lên thảm thiết.
Vết thương cũ chưa lành, thêm cú này chẳng khác nào tra tấn!
"A a a! Mạnh Vũ, trẫm muốn gϊếŧ nàng!"
Khương Vũ điềm nhiên mỉm cười lạnh nhạt: "Vừa mới nói muốn khiến ta tâm phục, sao chớp mắt đã đổi ý rồi?"
Bạo quân: “...”
Đối mặt với ánh mắt khinh bỉ trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng, bạo quân cảm thấy cực kỳ chói mắt.
Khát khao chinh phục của hắn càng bùng lên.
Khương Vũ lùi một bước, nhìn hắn từ đầu đến chân: "Muốn chinh phục ta, người như bệ hạ, đến roi của ta còn né không nổi, thì không xứng!"
"Vậy nàng muốn thế nào?!" Hắn quay mặt đi, tai đỏ ửng, rõ ràng mất mặt.
Khương Vũ để ý đến chi tiết này.
Xem ra tên bạo quân này vẫn còn biết xấu hổ, thế thì còn cứu được.
"Ít nhất bệ hạ phải đánh thắng được một nữ nhân yếu đuối như ta chứ?"
Bạo quân: "!"
Hắn nghiến răng nghiến lợi: "Trẫm... bóp chết nàng dễ như bóp chết một con kiến! Hiện tại trẫm chỉ là đang bị thương, đợi trẫm dưỡng thương xong, nhất định khiến nàng tâm phục khẩu phục!"
Khương Vũ nhếch môi cười nhạt.
Kiếp trước nàng từng theo Tiên Đế chinh chiến, có lần Tiên Đế uống say còn định phong nàng làm đại tướng quân, hắn thì lấy gì so với nàng?
Huống hồ, thân xác mượn tạm này là tiểu thư nhà tướng, từ nhỏ đã luyện võ, thể chất không tồi. Thích nghi một thời gian, khôi phục chút bản lĩnh, nàng dư sức quật ngã hắn, thuần phục hắn, khiến hắn phải nghe lời!
Đang lúc cả hai mang tâm sự riêng, bên ngoài bỗng vang lên giọng thái giám the thé.
"Nhϊếp chính vương đến."
Nhϊếp chính vương?!
Đại Tần quốc sao lại có thứ làm phân tán quyền lực hoàng gia như vậy?!
Khương Vũ đang kinh ngạc, bạo quân bỗng không màng vết thương đau đớn, luống cuống đẩy nàng.
"Quý phi, nàng mau trốn vào hậu điện, tuyệt đối đừng để Nhϊếp chính vương thấy nàng ở đây!"
"Tại sao?"
"Đừng hỏi nhiều, trẫm ghét hắn nhất! Hắn mà thấy nàng, nhất định lại nhân cơ hội mắng trẫm!"
Khương Vũ bị ép trốn vào hậu điện.
Nhưng nàng lại cảm thấy vừa hay, có thể nghe thử, xem vị Nhϊếp chính vương này rốt cuộc là thần thánh phương nào.