Báo Cáo Bạo Quân, Quý Phi Nói Nàng Là Tổ Tông Của Ngài!

Chương 9: Nương nương làm nũng, thật muốn lấy mạng người mà!

Thấy tình cảnh này, Trương công công cùng một nhóm thị vệ lập tức lao lên.

“Bệ hạ, ngài không sao chứ?”

“Nương nương, mau buông bệ hạ ra đi!”

Khương Vũ hừ lạnh một tiếng, buông tay.

Cơ Trí đổ rạp xuống đất, hai tay ôm lấy eo, vừa rêи ɾỉ vừa run run đưa tay chỉ vào nàng.

“Quý phi, nàng... nàng thật quá đáng!”

Nhìn bạo quân được đám người hai bên đỡ dậy từ dưới đất, nàng không khỏi lo lắng cho thể lực của hắn.

Chẳng lẽ mình chưa nuôi dưỡng xong thì hắn đã “tạch” rồi sao? Huấn luyện thể lực cũng không thể xem nhẹ được.

Xem ra phải tiếp tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn, khơi dậy ý chí chiến đấu mới được.

“Thần thϊếp đúng là quá đáng đấy, bệ hạ định làm gì thần thϊếp nào?”

Khương Vũ cười lạnh, bước từng bước nhẹ nhàng đến trước mặt bạo quân, giơ một ngón tay nhỏ quơ quơ trước mặt hắn.

“Bệ hạ còn chẳng đấu lại một ngón tay của thần thϊếp.”

Giọng nói đầy khinh thường của nàng khiến khiến tên bạo quân vô cùng khó chịu.

“Lần sau muốn động tay động chân với thần thϊếp, thì tự lượng sức mình trước đi ~”

Bị phi tần công khai uy hϊếp trần trụi, bạo quân mất hết thể diện, khuôn mặt đỏ bừng rồi trắng bệch luân phiên, lại không thể phản bác, bởi lời nàng nói là sự thật…

Là kẻ nịnh bợ số một của bạo quân, Trương công công thấy Quý phi dám vô lễ như vậy, suýt làm chủ tử tức chết, lập tức bước ra.

"To gan! Dám vô lễ với bệ hạ!"

Là tổng quản thái giám của Dưỡng Tâm Điện, ông ta phải ra vẻ khí thế, ưỡn thẳng lưng.

Tuy nhiên, Quý phi nương nương chỉ liếc ông một cái. Ánh mắt ấy khiến Trương công công nhớ lại vài ngày trước khi nương nương xông thẳng vào Dưỡng Tâm Điện, chỉ một cái nhìn đã dọa ông suýt quỳ xuống.

Lúc này, hai chân ông không khỏi run rẩy, bản năng nô tài trỗi dậy, ông vứt hết liêm sỉ, quỳ xuống ngay trước mặt mọi người.

Quỳ xuống nói chuyện, khí thế liền tăng lên!

“Quý phi nương nương, không được bất kính với bệ hạ! Đừng ép lão nô quỳ xuống cầu xin người!”

Cơ Trí: “...”

Ông quỳ rồi còn gì!

Hắn tức giận đá vào mông Trương công công một phát.

“Đồ vô dụng, mau đứng dậy cho trẫm!”

Khương Vũ nhìn họ một cách vô cảm, nhẹ nhàng hành lễ: “Nếu bệ hạ không có gì khác, thần thϊếp xin cáo lui.”

Nói xong, nàng hất tay áo, ngang nhiên rời đi.

Cảnh tượng khiến đám thị vệ đều ngây người.

Trước đây nương nương dù tính tình không tốt, nhưng làm gì có lần nào ngang ngược đến mức này? Thật là ngày càng không kiêng nể ai!

Trương công công rơi nước mắt: “Bệ hạ, ngài là bệ hạ, sao nàng ấy dám???”

Bạo quân mất mặt, xấu hổ ho khan một tiếng.

“Đều tại trẫm thường ngày quá nuông chiều nàng, khiến nàng làm nũng cũng không còn biết chừng mực... Tối nay trẫm sẽ dạy dỗ nàng một trận!”

Mọi người: ...Bệ hạ mà cũng gọi thế là làm nũng sao?

Nương nương làm nũng, thật là muốn lấy mạng người mà!

Đêm đó, người của phòng Cung Vụ đến bẩm báo, Dung phi đã chuẩn bị rượu ngon, đồ ăn ngon, mời bệ hạ qua.

Bạo quân lập tức nhặt tấu chương chưa phê xong lên, ném thẳng vào đầu người bẩm báo.

“Thứ không biết nhìn sắc mặt! Không thấy vết thương trên người trẫm chưa khỏi à, còn mời trẫm đi uống rượu, có ý gì hả?!”

Thái giám của phòng Cung Vụ là người của Thái hậu, không ít lần giúp đỡ Dung phi, nhưng chẳng hiểu sao bệ hạ lại cực kỳ không ưa kiểu chủ động bám lấy của Dung phi. Ngược lại, với vị Quý phi nương nương mặt lạnh kia, bệ hạ cứ như cái đuôi dính sát sau lưng.

Tên thái giám vừa ôm đầu vừa cúi rạp người nhận tội, trong lòng nghĩ, phải về nói với Dung phi, bệ hạ không thích kiểu bám dính, bảo nàng ta giữ thể diện lại, may ra còn có hiệu quả.

“Cút!”

“Vâng vâng, nô tài cút ngay!”

Thấy người của phòng Cung Vụ chạy mất dạng, Trương công công bước vào.

“Bệ hạ, đêm nay…”

“Đi gặp Mạnh Vũ.” Hắn vừa nói vừa vội vàng mặc áo. Trương công công hoảng hồn, vội chạy tới hầu hạ.

“Bệ hạ, Thái hậu đã phạt nương nương cấm túc một tháng, còn giáng tước vị, thu quyền quản lý Lục cung, giao hết cho Dung phi rồi.”

“Mạnh Vũ chẳng phải đã tự nói với trẫm rồi sao?”

Trương công công nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Nếu bệ hạ đi gặp nương nương lúc này, chẳng phải là đánh vào mặt Thái hậu sao?”

“Hừ.” Bạo quân cười lạnh: “Trẫm muốn làm gì thì làm, ai dám quản trẫm!”

Trương công công: …

Phải rồi, bệ hạ nhà ông vốn dĩ là bạo quân, nên chẳng cần quan tâm hiếu đạo, danh tiếng hay lễ nghi gì hết... Trong chốc lát, ông không khỏi cảm thán, làm bạo quân, hình như cũng không tệ lắm?

Trước cửa điện Tiêu Phòng, vốn là nơi ở của Hoàng hậu, nhưng đêm bạo quân bắt Mạnh Vũ về cung, hắn nhất quyết sắp xếp nàng ở đây.

Khi ấy trong cung rộ lên tin đồn, Thái hậu định chọn Hoàng hậu cho bệ hạ, nhưng điện Tiêu Phòng đã bị vị chủ nhân ngang ngược này chiếm mất. Các cô nương danh giá nào chịu đến để chịu ấm ức, thế là mọi chuyện chìm xuồng.

Trương công công đi theo sau bạo quân, chợt nảy ra suy nghĩ: Những năm qua, sự ngang ngược của bệ hạ là vì tùy hứng thật sao?

Không ngoài dự đoán, đội Vũ Lâm quân canh giữ trước cửa điện Tiêu Phòng lập tức ngăn bạo quân lại.

“Bệ hạ, Thái hậu có lệnh, cấm túc Mạnh phi nương nương một tháng...”

Bạo quân trợn trắng mắt.

“Quý phi không ở bên trong sao?”

“Dạ... nương nương quả thật ở bên trong.”

“Vậy thì được rồi.”

“Bệ hạ, Thái hậu không cho phép ai gặp nương nương...”

“Láo xược!” Bạo quân quát lớn.

“To gan!” Tên nịnh bợ Trương công công thấy vậy lập tức hùa theo.

Bạo quân liếc ông, ra hiệu ông nói tiếp đi. Trương công công ngượng ngùng trong chốc lát, rồi lấy hết khí thế không thể bộc lộ trước mặt Quý phi mà gào lên:

“Bệ hạ mà các ngươi cũng dám ngăn cản sao? Thái hậu không cho bất kỳ ai gặp, chẳng lẽ bệ hạ cũng nằm trong số ‘bất kỳ ai’ đó à? Bệ hạ là Cửu Ngũ Chí Tôn, chân long thiên tử! Theo ta thì đúng là các ngươi không để bệ hạ vào mắt mà!”

Đám Vũ Lâm quân nhìn nhau ngơ ngác.

Bạo quân bẻ khớp ngón tay, nở nụ cười đáng sợ.

“Trẫm... đã lâu không gϊếŧ người rồi nhỉ?”

Mọi người: “…”

Họ lập tức né sang một bên, kính cẩn nói: “Bệ hạ, mời ngài vào!”

“Hừ.” Bạo quân hừ lạnh, vênh vang bước vào điện Tiêu Phòng.

Khương Vũ chưa ngủ, nàng đang đánh cờ với Tri Lễ.

Vị tiểu thái giám trước mặt, ngũ quan thanh tú, dung mạo tuấn tú, nếu không phải thái giám, e rằng là giấc mộng của nhiều khuê nữ.

Đáng nói là, nhìn kỹ dung mạo Tri Lễ, giữa đôi mày lại có vài phần giống Tạ Từ.

Sau khi hỏi thăm, nàng biết được Tri Lễ lớn lên ở Dạ Đình, sau đó bị một vị nương nương đưa đi. Ngày đó, nàng tình cờ thấy Tri Lễ đang bị đám thái giám già bắt nạt, bèn cứu hắn, từ đó hắn luôn đi theo nàng.

Khương Vũ tự nhận cờ nghệ của mình rất cao, nhưng Tri Lễ lại chẳng hề kém cạnh. Biết võ, biết đánh cờ, đây đâu giống một thái giám Dạ Đình chút nào?

Hơn nữa, chuyện nàng “cứu” hắn cũng thật đáng nghi. Ngày đó tại Ngự Thư Phòng, nàng đã thấy thân thủ của hắn, làm sao trông giống người sẽ bị mấy lão thái giám bắt nạt được?

Nhưng hắn không hề che giấu sự đặc biệt của mình, thái độ thẳng thắn, khiến Khương Vũ không nghĩ tới chuyện nghi ngờ gì thêm.

“Nương nương, đến lượt người hạ cờ rồi.”

Hắn cúi đầu nói, vô cùng cung kính.

Khương Vũ hoàn hồn, nhón lấy một quân cờ đen, đột nhiên nghe thấy tiếng thái giám truyền bên ngoài.

“Bệ hạ giá đáo.”