Thấy Tuyết Trúc cứ ngái ngủ suốt lúc chải chuốt sáng nay, Bích Vu lo lắng thở dài. Nàng ấy biết chắc tối qua tiểu thư nhà mình lại mất ngủ.
Cũng chẳng có cách nào khác, mùa mưa dầm ở Giang Châu vốn khó chịu, chăn nệm dù có hơ nóng mỗi ngày thì cũng chỉ giữ được một lúc, đặt lên giường chưa bao lâu lại dần dần nhiễm hơi ẩm.
Mà tiểu thư nhà nàng ấy vốn ngủ rất nông, không chịu nổi một chút lạnh ẩm nào. Những năm nay về nhà ngoại, cứ đến mùa này là lúc nào cũng uể oải không có tinh thần.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên hai tiếng gọi trong trẻo: "Tiểu thư! Tiểu thư..."
Bích Vu không kịp ngăn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn chủ tử nhà mình bị nha đầu không biết phép tắc này quấy nhiễu.
"Chuyện gì mà hoảng hốt cuống quýt, la hét om sòm như vậy? Bị Trương ma ma bắt gặp, lại bị phạt ra giữa lưng chừng núi gánh nước bây giờ!" Bích Vu trừng mắt, quát cho Sương Nhụy vừa chạy vào một trận.
Sương Nhụy vỗ ngực, lấy lại hơi, chẳng màng đến cơn mắng xối xả của Bích Vu, vội nói: "Vị Phùng Cửu Lang kia… lại đến nữa rồi!"
Bích Vu: "Cái gì? Lại đến nữa?"
Sương Nhụy thở hổn hển, chỉ biết gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Không biết nghĩ đến điều gì, Bích Vu lập tức hết ngạc nhiên, bực bội nói: "Đến thì đến, cùng lắm lại chuốc lấy nhục nhã thôi, dù sao cũng chẳng thể gặp được tiểu thư nhà chúng ta."
"Không chỉ Phùng Cửu Lang, lần này… Thế tử cũng tới!"
Nghe vậy, Tuyết Trúc lập tức mở mắt, cơn buồn ngủ tan biến trong chớp mắt.
Thôi Hành Diễn cũng tới? Sao hắn ta lại tới...
Nàng xuất thần nhìn đồng gương trước mặt một lúc, chỉ chốc lát sau đã hiểu ra mấu chốt trong đó: “Họ… Là đến tham gia nhã tập sao?”
“Đúng vậy.” Cuối cùng Sương Nhụy cũng bình tĩnh lại, trôi chảy đáp lời: “Nghe nói từ tiền viện, Trạch Sơn Công qua Giang Châu, tiện đường ghé thăm tiên sinh. Tiểu thư cũng biết mà, tiên sinh và Trạch Sơn Công là bằng hữu cũ thân thiết, đã nhiều năm không gặp. Đêm hôm trước, hai người chèo thuyền trên Hàn Giang, chuyện trò vui vẻ, uống không ít rượu. Tiên sinh hứng chí, bèn quyết định dời nhã tập cuối tháng lên ba ngày sau. Hiện tại, rất nhiều công tử thế gia đang đổ về Giang Châu.”
Vậy là đúng rồi.
Thanh đàm biện luận vốn là chuyện phong nhã mà giới văn nhân thời nay tôn sùng nhất, huống hồ Trạch Sơn Công và cữu phụ đều là danh sĩ đương thời. Nếu có thể chiếm được một chỗ trong cuộc tọa đàm của những bậc danh sĩ, truyền ra ngoài cũng là một câu chuyện đẹp.
“Nhưng mà, người khác có lẽ là vì Trạch Sơn Công và tiên sinh mà đến, còn Phùng Cửu Lang và Thế tử thì chưa chắc.” Sương Nhụy tính thẳng như ruột ngựa, thuận miệng nói tiếp.