Loan Phượng Đổi Tổ

Chương 8

Bích Vu nghe vậy, lập tức nhéo nàng ấy một cái, ra hiệu nàng ấy đừng học theo người ta ngồi lê đôi mách.

Nhưng Sương Nhụy đã quen miệng không che đậy, ôm cánh tay bị nhéo, nhăn nhó kêu đau: “Bích Vu tỷ tỷ, tỷ nhéo ta làm gì, rõ ràng là ta nói đúng mà!”

“Lang quân Phùng gia cứ tìm đủ mọi lý do đến Giang Châu, không phải vì muốn nhìn tiểu thư à, chẳng lẽ thật sự muốn vào thư viện học sao? Ta không tin!”

“Huống chi bây giờ bên ngoài còn truyền nhau đủ thứ chuyện, nói nào là… Giang Châu Bùi nữ, Phùng lang tam cố, nghe chẳng khác gì một câu chuyện trong thoại bản.”

“…”

Nghe có giống lời hay không chứ?

Mí mắt Tuyết Trúc khẽ giật giật.

Vị Phùng Cửu Lang này, tên thật là Phùng Tư Viễn, là cháu trai của Phùng Kích, một trong tám Hổ tướng khai quốc Đại Chiêu, con nhà võ tướng chính gốc.

Phùng lão tướng quân cả đời chinh chiến, công lao hiển hách, cả Phùng thị đều lấy việc tòng quân làm vinh dự.

Ấy thế mà đến đời Phùng Tư Viễn lại nuôi thành một vị công tử phong lưu, không giỏi võ cũng chẳng thông văn.

Năm ngoái bỗng nhiên đến Giang Châu cầu học, cữu phụ nàng với tư cách là sơn trưởng thư viện Thượng Lâm, nể mặt Phùng lão tướng quân, đã tự mình khảo sát hắn ta một phen, nhưng kết quả lại rất không lý tưởng.

Không vào được thư viện, nhưng vị Phùng Cửu Lang này cũng chẳng vội, vẫn ba lần bảy lượt ghé thăm, lúc thì nhận họ hàng xa với Ôn gia, lúc lại rủ vài biểu ca trong nhà đi chơi.

Nàng ở Ôn Viên, đã gặp người này mấy lần, vốn không để trong lòng, cho đến tháng trước, trong hội thơ, vị Phùng Cửu Lang này uống say, lại nói rằng sở dĩ ba lần đến Giang Châu là để gặp nàng.

“Đừng nói nữa, chuyện vớ vẩn ngoài kia mà cũng dám nói ở trước mặt tiểu thư, tại sao lại có một nha đầu ngốc như muội chứ!”

Bích Vu giận rồi, làm bộ muốn véo tai Sương Nhụy, định đuổi nha đầu này ra khỏi phòng.

Nàng ấy vốn rất xem thường Phùng Cửu Lang. Vị lang quân Phùng gia này, diện mạo tuy đoan chính, nhưng lại chẳng biết lễ nghĩa.

Tiểu thư nhà nàng ấy là ai chứ? Là nhân vật tựa thiên tiên, là nữ tử xuất sắc nhất trong thế hệ này của Bùi thị Hà Đông! Con cháu vương công thế gia nào mà không xứng, sao có thể chọn hắn ta được?

Huống hồ, còn có Thế tử Hoài Vương, phong thái như gió mát trăng thanh, tựa minh châu ngọc thạch...

Nghĩ đến Thế tử Hoài Vương, Bích Vu nới lỏng tay, bỗng hỏi: “Muội vừa nói gì? Thế tử cũng đến sao?”