"Phải rồi." Vân Tước bỗng nhớ ra điều gì: "Nghe nói vị chiến thần này chính là thứ tử của Tĩnh Vương. Hiện giờ chỉ vừa tròn hai mươi, bên ngoài đều ca ngợi y anh dũng phi thường, dụng binh như thần, có vài phần phong thái của Tiên đế thuở trẻ rong ruổi sa trường."
"Thứ tử của Tĩnh Vương ư?"
Không đúng. Ba năm trước khi vào kinh, nàng từng ghi nhớ danh sách các công khanh quyền quý trong kinh thành. Theo lý, Tĩnh vương chỉ có duy nhất một đích trưởng tử, từ bao giờ lại xuất hiện một thứ tử?
Vân Tước lại vô cùng chắc chắn: "Chắc chắn là thứ tử, tên chỉ có một chữ “Khắc”."
Hoàng tộc Đại Chiêu họ Thẩm, tên một chữ "Khắc"...
Bộp!
Cánh cửa sổ đóng chưa chặt bỗng bị gió thổi bật ra, phát ra một tiếng động lớn.
Thẩm Khắc...
Cái tên vừa quen thuộc vừa xa lạ này, sau bao năm bỗng xuất hiện trước tai nàng, khiến Tuyết Trúc hơi sững người.
Ngay sau đó, trong tâm trí nàng không hẹn mà hiện lên bóng dáng một bóng dáng khoác trường bào thêu trúc đen, vừa tuấn tú vừa ngả ngớn.
Đó là vào cuối xuân năm Chương Ninh thứ mười một.
Bầu trời âm u mờ mịt, bên ngoài hiên, từng giọt mưa rơi lộp độp, mùa mơ chín cũng là mùa những cơn mưa đầu hạ bắt đầu trút xuống.
"Giang Châu nơi nào cũng tốt, chỉ là một khi vào mùa mưa dầm, trời cứ âm u ẩm ướt mãi, chỗ nào cũng khó chịu."
Năm Chương Ninh thứ mười một.
Giang Châu, Ôn Viên, viện nhỏ ở góc tây nam.
Trời còn chưa sáng, lò hương lớn chạm khắc hình phượng ngậm vòng trong phòng đã bắt đầu tỏa ra mùi lê nhàn nhạt. Đám nha hoàn tay chân nhẹ nhàng úp l*иg hương lên trên, trải y phục ra, vừa ủ hương vừa cầm lấy lò than nhỏ, cẩn thận là phẳng những nếp nhăn trên y phục.
Ngày thường, trước khi xông hương, các nha hoàn còn phải đổ thêm một chậu nước nóng vào khay lớn dưới đáy lò, như vậy hương thơm mới thấm vào y phục và lưu lại lâu hơn. Nhưng đến thời tiết này thì không cần làm vậy nữa.
"Nói đi cũng phải nói lại, năm nay mưa dầm đến sớm quá, trong phủ còn chưa kịp may y phục mùa hè đâu. Nha đầu Sương Nhụy lớn nhanh, y phục cũ đã ngắn rồi. Nô tỳ dùng vải mà tiểu thư thưởng để may cho nàng ấy hai bộ, ai ngờ hôm qua ra ngoài lại đυ.ng ngay tiểu thư Lý gia, mà vải trên người nàng ta lại giống y hệt..."
Bích Vu vừa lải nhải vừa chải tóc cho Tuyết Trúc.
Nàng ấy nói liên miên không dứt, nhưng giọng lại rất nhẹ, từng lời nhỏ vụn rơi vào tai. Chẳng mấy chốc, những con chữ vốn rõ ràng dần trở nên mơ hồ.
"Tiểu thư, tiểu thư?"