"Nhạc phụ đại nhân quá lời, tiểu tế không dám nhận." Viên Minh khiêm tốn đáp, nhưng thần thái điềm đạm, không hề luồn cúi, khiến người khác không khỏi sinh thiện cảm.
Quý Phúc Lai cẩn thận cuộn lại cuộn giấy, buộc chặt, rồi cùng Viên Minh vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ hướng về phòng ăn.
"Con đã từng tham gia khoa cử chưa?"
"Vẫn chưa ạ."
"Năm nay có dự định không?"
"Con theo học ai?"
"Hiện đang học ở thư viện nào?"
...
Đi phía sau họ, Lương Như gần như vặn xoắn chiếc khăn tay trong tay đến mức muốn rách. Càng đáng giận hơn, Quý Thanh Nguyệt lại chẳng nhận ra điều gì, nghiêng đầu cười bảo: "Phu nhân nói đúng, phu quân ta quả nhiên là một mối lương duyên tốt. Ngay cả phụ thân ta gặp cũng sẽ thích huynh ấy."
Lương Như: "..." Bà ta nói vậy khi trước chẳng qua chỉ để dỗ dành Quý Thanh Nguyệt, khiến y một lòng với gã nghèo kiết xác kia mà thôi.
"Chẳng có nổi một chức danh tú tài, lão gia sao có thể thích hắn được? Cả người trông nghèo hèn thế kia, chẳng mấy ngày nữa bộ mặt thật cũng lộ ra thôi!" Lương Như nghiến răng nói.
Quý Thanh Nguyệt bỗng khựng lại, sững sờ nhìn bà ta: "Phu nhân lúc trước không nói vậy. Sao hôm nay lại đổi giọng? Trước khi con xuất giá, phu nhân từng hứa sẽ nói tốt cho con trước mặt phụ thân. Nhưng vừa rồi ở chính sảnh, người chẳng có một câu nào đứng về phía con và phu quân con cả."
Lương Như cười gượng, vội vã nói: "Ta chỉ lo con chịu ấm ức, nhất thời tức giận, lỡ lời thôi. Nguyệt Ca Nhi đừng để bụng."
Quý Thanh Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, quay người bỏ đi.
Lương Như tức đến nghiến chặt răng. Mười mấy năm qua, để khiến y trở nên vô dụng, bà ta đã nhịn y đủ điều. Giờ y đã gả ra ngoài rồi, vậy mà vẫn không đặt bà ta vào mắt, thật khiến người ta hận đến nghiến răng.
Mọi người an tọa, đám gia nhân lần lượt bưng thức ăn lên. Chẳng mấy chốc, một bàn tiệc đầy đủ sắc, hương, vị đã được dọn sẵn.
Quý Phúc Lai nói: "Mọi người cứ tự nhiên, đừng khách sáo."
Bữa cơm diễn ra khá suôn sẻ. Vì bị Quý Thanh Nguyệt chất vấn lúc trước, Lương Như không dám gây chuyện nữa, đành im lặng ăn hết bữa.
Sau bữa ăn, Viên Minh theo Quý Phúc Lai đến thư phòng, còn Quý Thanh Nguyệt trở về viện của mình trước khi xuất giá.
Bước đến trước cửa viện, y lập tức cảm thấy có gì đó không đúng. Viện này vốn thuộc về mẫu thân y, sau khi bà qua đời, để lại cho y. Mọi cành cây, ngọn cỏ, từng viên gạch, từng mảnh ngói nơi đây đều mang theo những ký ức ít ỏi của y về mẫu thân.
Thế nhưng giờ đây, cổng vòm nguyên bản đã bị đổi thành cửa lớn hai cánh. Dàn dây leo hoa tường vi vốn quấn quanh mái cổng cũng biến mất.
Y vội vã chạy vào. Bàn đá cẩm thạch cùng bộ ghế dưới đình nhỏ, cả bàn cờ bày sẵn trên đó đều không còn!
Trong thư phòng, hai người đứng trước án thư, tay cầm bút, trước mặt là một tờ giấy trắng khổ lớn. Trên giấy chỉ có hai chữ giống nhau, nhưng nhìn vào nét bút, lực bút và vị trí đặt bút, có thể thấy chúng không phải do cùng một người viết.
"Chữ của con viết rất tốt!" Quý Phúc Lai cười khen.
Viên Minh đặt bút xuống, còn chưa kịp nói gì thì đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn, nhưng âm thanh phát ra từ nơi rất xa.
Hắn lập tức ngẩng đầu: "Là Thanh Thanh!"
Nhìn khung cảnh trước mắt, Quý Thanh Nguyệt gần như gào lên giận dữ. Không chỉ trong sân viện, mà tất cả đồ vật trong phòng có liên quan đến mẹ y đều đã bị thay đổi.