Nói xong, y quay sang nhìn Viên Minh. Câu nói cuối cùng dường như cũng là nói cho hắn nghe.
Viên Minh đáp lại bằng ánh mắt trấn an, sau đó đứng dậy, hướng về phía Quý Phúc Lai, chắp tay nói: “Quả thực Thanh Thanh gả cho ta là có chút thiệt thòi. Hiện tại ta không thể cho Thanh Thanh cuộc sống giàu sang, nhưng ta xin hứa sẽ cố gắng hết sức để Thanh Thanh được hạnh phúc. Mong nhạc phụ yên tâm!”
Hắn chỉ nhắc đến nhạc phụ mà không hề đề cập đến Lương Như, khiến cho những lời vừa rồi của bà ta trở nên vô nghĩa, giống như một trò hề. Trong khoảnh khắc, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo, bảo dưỡng kỹ lưỡng của Lương Như thoáng méo mó, bà ta vừa oán trách vừa tức giận liếc nhìn Quý Phúc Lai.
Thế nhưng, Quý Phúc Lai xưa nay không để ý đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt của bà ta, chỉ lẳng lặng quan sát Viên Minh mà không lên tiếng.
Bầu không khí căng thẳng kéo dài trong chốc lát, Viên Minh bỗng đưa tay xách chiếc gùi mang theo bên mình lên trước mặt.
“Tiểu tế tài lực có hạn, cũng biết nhạc phụ từng trải, e rằng chuẩn bị quà cáp quá đắt đỏ lại thành ra vụng về, cho nên không dám mang đến lễ vật quá mức quý giá. Đây đều là những thứ ta và mẫu thân tự tay hái từ trên núi về, có sơn trân hải vị, thảo dược nhân sâm, còn có cả rượu trái cây do nhà tự ủ.”
Quý Phúc Lai có vẻ hơi bất ngờ trước sự thẳng thắn của hắn. Nhìn những hộp quà bọc gói tinh xảo trên bàn, trong lòng ông dâng lên một cảm giác ngạc nhiên khó tả.
“Đồ thô lậu chốn thôn dã, chưa qua kiểm tra, sao có thể để lão gia ăn được? Ông ấy là…” Lương Như dùng khăn tay che miệng mũi, cứ như trước mặt bà ta là thứ gì đó khó ngửi lắm vậy. Thực tế, ngoài mùi rượu thoang thoảng thì chẳng có gì khác.
Lời bà ta còn chưa nói hết thì đã bị Quý Phúc Lai nhíu mày cắt ngang: “Có gì mà không ăn được? Trước khi làm huyện lệnh, ta cũng chỉ là một kẻ quê mùa. Phu nhân là thân thể ngọc ngà, vậy thì cứ bảo gia nhân đem vào bếp đặt riêng là được.”
Mặt Lương Như lập tức đỏ bừng, ấp úng: “Ta không có ý đó…”
“Thôi được rồi, chuyện trò đến đây thôi, cũng đến lúc bày tiệc rồi, chúng ta chuyển sang phòng ăn đi.” Quý Phúc Lai nói.
Ngay khi ông sắp đứng dậy, Viên Minh liền tiến lên một bước, hai tay nâng một cuộn giấy đã được cuốn gọn gàng, cung kính dâng lên: “Nhạc phụ đại nhân xin dừng bước. Đây là một bức thư pháp do tiểu tế dốc lòng viết nên. Nét bút còn vụng về, không sánh nổi với nhạc phụ, nhưng những lời trong đó chính là tâm ý của tiểu tế, mong nhạc phụ hãy xem qua.”
Quý Phúc Lai sững người, đón lấy cuộn giấy, cẩn thận mở ra. Trên trang giấy, từng nét chữ hùng hồn, mạnh mẽ hiện lên, bút pháp cứng cỏi, đường nét tự nhiên, toát lên phong thái riêng biệt, khiến hắn không khỏi sáng mắt.
"Thanh khiết như dòng suối nhỏ, chính khí hào hùng cuộn chảy..." Đọc xong toàn bộ bài văn, Quý Phúc Lai hỏi: "Đây là do con viết?"
Viên Minh hơi ngượng ngùng gật đầu, mặt thoáng đỏ: "Đúng vậy, chưa được gọt giũa, e rằng khó lọt vào mắt nhạc phụ đại nhân."
"Con quá khiêm tốn rồi." Quý Phúc Lai vẫn chăm chú nhìn tờ giấy, không nỡ rời mắt: "Văn phong tuy còn non nớt, nhưng tuổi con còn nhỏ mà viết được thế này đã là rất giỏi. Còn chữ này, nếu không phải chính tay con đưa ta xem, ta đã nghĩ là bút tích của một vị đại gia nào đó."