Sau Khi Trùng Sinh, Sủng Tiểu Kiều Phu Tận Trời

Chương 25

Căn phòng vốn rộng rãi, đơn giản nay lại trải thảm lông dày, bày đầy những vật dụng rõ ràng là dành cho một đứa trẻ nhỏ.

Quý Thanh Nguyệt đá bay quả bóng dưới chân, lớn tiếng gọi: “Tiểu Cúc! Tiểu Cúc!”

Đó là tên của nha hoàn từng theo hầu y.

Chẳng bao lâu sau, một cô gái mặc áo ngắn màu xanh nhạt chạy vào. Nhìn thấy Quý Thanh Nguyệt đang gần như mất kiểm soát, nàng ta thoáng sững người: “Thiếu gia, sao người lại trở về?”

Quý Thanh Nguyệt lao đến trước mặt nàng ta, nghiêm giọng chất vấn: “Lúc rời Quý Phủ, ngươi đã hứa với ta sẽ giữ gìn mọi thứ trong viện. Mới chỉ mấy ngày, rốt cuộc ngươi đã làm gì?”

Tiểu Cúc hoảng hốt quỳ sụp xuống đất: “Thiếu gia, nô tỳ chỉ là một kẻ dưới, lệnh của phu nhân bày ra ở đó, nô tỳ nào dám cãi!”

“Phu nhân nói gì thì là vậy sao? Ngươi còn nhớ ai mới là chủ tử của mình không?” Quý Thanh Nguyệt cười lạnh.

Tiểu Cúc cúi đầu, lí nhí đáp: “Sau khi thiếu gia đi, phu nhân liền cho nô tỳ sang hầu hạ tam thiếu gia.”

Quý Thanh Nguyệt nhíu chặt mày, cẩn thận quan sát nàng ta một lượt. Lúc này y mới nhận ra, y phục cùng trang sức trên người Tiểu Cúc đã không còn là kiểu dáng dành cho một nha hoàn bình thường.

“Ngươi làm thông phòng cho Kim Bảo rồi?” Quý Thanh Nguyệt kinh nghi bất định: “Trước kia ngươi từng nói muốn dành dụm tiền bạc rồi rời phủ, tìm một người bình thường để lấy làm chồng, sống những ngày yên ổn. Vì sao bây giờ lại đi con đường này?”

Quý Kim Bảo là con trai út của Lương Thị, năm nay mới mười ba tuổi, được cưng chiều hết mực, ngang ngược vô pháp. Làm thông phòng của hắn ta thì có gì tốt? Quý Thanh Nguyệt không tài nào hiểu được.

Nghe y nói vậy, Tiểu Cúc không kìm được mà rơi nước mắt.

“Là bọn họ ép ngươi?” Giọng Quý Thanh Nguyệt chợt lạnh xuống.

“Không ai ép ả cả, là chính ả tự nguyện.”

Giọng nói của Lương Thị đột ngột vang lên.

Quý Thanh Nguyệt xoay người nhìn theo tiếng nói, liền thấy Lương Thị đang ung dung đứng ở cửa.

Lương Như dừng lại, liếc mắt nhìn Tiểu Cúc đang quỳ trên đất, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ khinh thường: “Một con nô tài như ngươi không nhận ra chủ tử của mình nữa sao? Lại đây.”

Quý Thanh Nguyệt nhíu mày, còn chưa kịp lên tiếng, Tiểu Cúc đã lết đầu gối đến quỳ bên chân Lương Như.

Thấy vậy, vẻ mặt Lương Như dịu đi đôi chút, bà ta quay sang Quý Thanh Nguyệt, cười nói: “Vừa nãy nghe ý của Nguyệt Ca Nhi, chẳng lẽ con nghi ta ép ả? Chẳng qua chỉ là một nha hoàn hầu giường, trong phủ này có rất nhiều, với nhan sắc của ả thì đâu cần ai phải ép buộc?”

Lương Như thong thả bước vào phòng, ngồi xuống bên bàn trà, tiếp tục nói: “Là chính ả chủ động cầu xin ta, muốn được Kim Bảo thu vào phòng đấy.”

“Không thể nào.” Quý Thanh Nguyệt không cần nghĩ ngợi mà phản bác ngay: “Tiểu Cúc không phải người như vậy!”

Lương Như hừ lạnh một tiếng: “Vậy thì để chính ả nói đi.”

Nước mắt Tiểu Cúc lăn dài, cơ thể run lên bần bật. Nàng ta ngẩng đầu nhìn Quý Thanh Nguyệt, cắn răng nói: “Phu nhân nói đúng, là nô tỳ tự nguyện.”

Lương Như nhướng mày, phất tay ngăn Quý Thanh Nguyệt nói tiếp: “Chỉ là một kẻ hầu, đừng để ảnh hưởng tâm trạng ngày về thăm nhà của Nguyệt Ca Nhi. Người đâu, dẫn xuống đi.”

Tiểu Cúc bị kéo đi, đôi mày Quý Thanh Nguyệt càng nhíu chặt hơn.

Trước khi xuất giá, y đã đưa cho Tiểu Cúc hai chiếc vòng tay, dặn nàng ta trông coi mọi thứ trong viện cho tốt. Thế mà chỉ mới ba ngày, nàng ta đã trở thành thông phòng của Quý Kim Bảo, còn viện của y cũng bị chiếm mất.