Sau Khi Trùng Sinh, Sủng Tiểu Kiều Phu Tận Trời

Chương 17

Viên Minh cau mày suy nghĩ. Quý Phúc Lai không phải một người cha tốt, nhưng làm quan lại chính trực, phân rõ phải trái. Nếu không cần thiết, vẫn nên tránh để Quý Thanh Nguyệt và Quý gia hoàn toàn trở mặt. Nếu vậy, lần về nhà này trở nên vô cùng quan trọng.

Nghĩ đến bản thảo còn viết dở trong thư phòng, trong lòng hắn dần có chủ ý.

"Nương đừng lo, con đã có cách."

Buổi chiều, Viên Minh sang nhà bên tìm Dương Đào, ngồi xe bò của hắn lên trấn.

Trấn Thập Phương nằm bên bờ kênh đào, tên gọi xuất phát từ việc có mười thôn làng bao quanh. Ở đầu trấn có một bến tàu, mỗi khi thuyền lớn ghé qua sẽ có thương nhân và lữ khách xuống nghỉ ngơi, mua sắm tiếp tế, nhờ vậy mà nơi đây khá phồn hoa. Quán cơm, cửa hàng tạp hóa đâu đâu cũng có.

Nhưng hôm nay, Viên Minh lên trấn không phải để mua đồ, mà là để đến thẳng thư điếm Thanh Sơn ở trung tâm trấn.

Đây là một phân tiệm của đại thư điếm trong phủ thành. Dù cửa tiệm không lớn, nhưng các loại sách lại rất đầy đủ. Nếu cửa hàng không có sách hiếm, cũng có thể nhờ chưởng quỹ ghi chép lại rồi điều từ huyện, thậm chí từ phủ thành về.

Viên Minh là một thư sinh nổi danh ở trấn Thập Phương, thường xuyên chép sách để kiếm thêm thu nhập. Vì vậy, vừa bước vào cửa, tiểu nhị liền chạy tới chào đón: "Viên công tử, hôm nay người muốn mua sách hay chép sách?"

"Không phải cả hai." Viên Minh mỉm cười, giấu kín ý đồ, siết chặt bản thảo trong tay: "Hôm nay ta muốn bàn một vụ làm ăn với chưởng quỹ, không biết có thể giúp ta bẩm báo hay không?"

Viên Minh và Triệu chưởng quỹ vốn đã quen biết nhau từ trước, nên hỏa kế không chần chừ nhiều mà dẫn hắn lên tầng hai.

Tầng hai có rất nhiều nhã gian, nơi khách có thể vừa uống trà vừa đọc sách. Không khí thoang thoảng mùi trà nhàn nhạt. Cửa các nhã gian đều đóng kín, đây chính là chốn tiêu khiển của những công tử nhà giàu.

Viên Minh không liếc ngang dọc mà chỉ lặng lẽ theo chân hỏa kế đi vào một căn phòng nằm khuất trong góc, không có bảng tên. Trong phòng, Triệu Ngọc đang ngồi trên ghế mềm, tay xoay xoay bàn tính, trên chiếc bàn tròn bằng gỗ lim đỏ chất đầy sổ sách kế toán.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Triệu Ngọc ngẩng đầu lên nhìn một cái, sau đó ung dung thu dọn những quyển sổ tản mát xung quanh.

“Chẳng phải đây là Viên công tử sao? Nghe nói công tử vừa thành thân, chúc mừng, chúc mừng!” Triệu Ngọc đứng dậy, mời hắn ngồi xuống chiếc bàn trà nhỏ, sau đôi ba câu khách sáo liền đi thẳng vào vấn đề: “Hiện giờ vẫn còn đang trong kỳ nghỉ nông nhàn, không biết Viên công tử tìm Triệu mỗ có chuyện gì?”

Viên Minh không vòng vo, đặt bản thảo trong tay lên bàn: “Đây là một người bạn của ta viết, vì một số lý do mà không tiện đích thân đến, nên nhờ ta mang tới hỏi Triệu chưởng quỹ xem nó có giá trị bao nhiêu?”

Buôn bán thoại bản từ lâu đã là một trong những nguồn thu chính của tiệm sách, vì vậy họ luôn thu mua bản thảo với giá cao. Chỉ là, vào thời này, giới đọc sách thường kiêu ngạo, vừa không muốn để tri thức của mình dính dáng đến những thứ giải trí thấp kém, lại càng không muốn vấy mùi tiền bạc, thế nên rất ít người chịu hạ mình viết thoại bản.

Viên Minh nói là của bạn hắn viết, Triệu Ngọc cũng không vạch trần mà chỉ lặng lẽ gật đầu, cầm bản thảo lên xem từng trang một. Hắn ta biết Viên Minh có tài văn chương, nhưng dù sao khoa cử và viết thoại bản cũng là hai việc khác nhau, nên vẫn chưa vội đánh giá.