Nhưng lúc này, trái tim y bỗng chốc an ổn hơn bao giờ hết. Phu quân của y không phải không yêu y, mà là vì quá yêu, quá tôn trọng y.
Trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào, Quý Thanh Nguyệt giơ tay ôm lấy cổ Viên Minh, chậm rãi đáp lại nụ hôn của hắn: "Được làm phu lang của phu quân, cũng là tâm nguyện của ta."
Viên Minh khẽ nhếch môi, nâng đầu y lên, vừa trân trọng vừa có chút gấp gáp hôn lên môi y.
Màn trướng buông xuống, một đêm bình yên.
Sáng sớm hôm sau, Viên Minh dậy rất sớm, chẻ củi rồi đun một nồi nước lớn. Lúc này, Tào Thị mới thức dậy.
Bà nhìn tấm ga giường vừa giặt sạch phơi trong sân, trong mắt hiện lên ý cười. Nhưng khi vào bếp không thấy Quý Thanh Nguyệt đâu, bà liền cau mày: "Nguyệt Ca Nhi vẫn còn ngủ sao?"
Viên Minh đang sưởi ấm bên bếp lò, tay cầm sách. Nghe vậy, hắn bật cười: "Đúng vậy, Thanh Thanh bận rộn cả đêm, sáng nay giặt xong ga giường mới ngủ."
Tào Thị rõ ràng sững người, sau đó ho nhẹ một tiếng, không nói gì thêm mà lặng lẽ đi ra ngoài rửa mặt.
Khi Quý Thanh Nguyệt thức dậy, Tào Thị đã ra ngoài. Y ăn xong bữa sáng Viên Minh để lại, rồi nhẹ nhàng đi vào thư phòng. Không gọi ai, y trực tiếp bước tới bàn của Viên Minh, ngồi xuống bên cạnh hắn, nửa ôm lấy cánh tay hắn.
Viên Minh đặt bút xuống, xoa nhẹ lên đầu y: "Hôm nay ngoan thế, mới sáng đã làm nũng rồi sao?"
Quý Thanh Nguyệt không đáp, chỉ cong môi, cọ cọ vào người hắn như một chú mèo nhỏ.
Sau đêm qua, dường như mối quan hệ giữa hai người càng thêm khăng khít. Trong lòng Quý Thanh Nguyệt có thêm chút tự tin. Nếu là trước đây, y tuyệt đối không dám quấy rầy Viên Minh lúc hắn đang học.
Nhưng làm nũng một lát, y vẫn nhớ đến Dung Dung đang ở trong chuồng, đành lưu luyến rời đi.
Viên Minh nhìn theo bóng lưng y đi ra bếp, lúc này mới thu lại ánh mắt, cúi đầu nhìn bản thảo viết dở trên bàn. Khi đặt bút xuống lần nữa, hắn bỗng có chút do dự.
Suy nghĩ giây lát, hắn thả lỏng chân mày, tiếp tục viết một cách tự nhiên.
Theo phong tục, ngày thứ ba sau khi thành thân phải về nhà ngoại. Hôm qua họ lên trấn một ngày, giờ nhìn lại thì ngày mai chính là ngày về nhà.
Sau bữa trưa, Tào Thị gọi Viên Minh vào sảnh đường, trên mặt có chút lo lắng.
Khi về nhà mẹ đẻ, lễ vật mang theo nặng nhẹ thế nào sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sự đánh giá của nhà ngoại với con rể. Nếu là dân làng bình thường, một miếng thịt, một gói đường đã là món quà tươm tất. Nhưng Quý Thanh Nguyệt không phải ca nhi của nhà dân thường, phụ thân y còn là huyện lệnh!
Không nói đến việc họ vốn dĩ rất hài lòng với Quý Thanh Nguyệt, nếu tặng lễ vật quá sơ sài, chẳng phải là làm mất mặt huyện lệnh sao? Nhưng lễ vật nặng lại đồng nghĩa với việc phải tốn tiền, mà nhà họ thì làm gì có tiền?
Viên Minh hiểu rõ lý do Quý gia đồng ý hôn sự này. Ngoài việc Quý Thanh Nguyệt lấy tuyệt thực uy hϊếp, thậm chí không ngại bỏ trốn, thì mẹ kế y - Lương Thị - cũng góp một phần không nhỏ trong chuyện này.
Nhiều năm qua, dưới sự nuôi dạy có chủ đích của Lương Thị, Quý Thanh Nguyệt tuy không bị làm hư nhưng lại chẳng có gì trong tay, cũng chẳng được phụ thân - Quý Phúc Lai - sủng ái. Sau này, khi bị Lương Thị hãm hại, y hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Quý gia, một đêm trưởng thành, không còn tư cách để tùy hứng.