Thế nhưng, càng đọc, vẻ mặt Triệu Ngọc càng thay đổi. Nhịp lật trang rõ ràng chậm đi rất nhiều.
Viên Minh chỉ mang theo mười trang bản thảo, dù đọc chậm đến đâu thì trong vòng một khắc cũng đã xem xong toàn bộ.
Triệu Ngọc ngẩng đầu lên, sắc mặt phức tạp, nhưng không lập tức lên tiếng. Viên Minh nhìn thấy phản ứng của hắn ta thì biết bản thảo của mình đã được để mắt tới, bèn thản nhiên nhấp một ngụm trà, không hề vội vã.
Một lúc lâu sau, Triệu Ngọc khẽ thở dài, ánh mắt rơi xuống những trang giấy mỏng.
“Tuy đây chỉ là phần mở đầu, nhưng nhân vật được khắc họa rất rõ nét, khiến người đọc khó lòng quên được. Cốt truyện có cao trào, có tình tiết hấp dẫn, bố cục hợp lý. Đây thực sự là một thoại bản rất đáng mong đợi. Có điều…” Triệu Ngọc thoáng do dự, rồi hỏi: “Vị bằng hữu của Viên công tử… là một ca nhi?”
Trước khi đọc bản thảo, hắn ta vốn tưởng đây là tác phẩm của Viên Minh, chỉ là đối phương không tiện thừa nhận nên mới viện cớ thay bạn đến đây.
Viên Minh hơi sững lại, rồi nhanh chóng hiểu ra Triệu Ngọc đã hiểu lầm.
Hắn viết cuốn sách này vì Quý Thanh Nguyệt, thế nên đã phá bỏ thói quen lấy góc nhìn của nam nhân như những thoại bản thông thường, mà đặt góc nhìn chính vào một ca nhi. Nhờ vậy, hắn có thể dùng nhiều bút lực hơn để khắc họa nội tâm của ca nhi, giúp độc giả hiểu rõ hơn về suy nghĩ và sự trưởng thành của nhân vật này.
Không ngờ, điều đó lại khiến Triệu Ngọc hiểu lầm rằng tác giả chính là một ca nhi.
Viên Minh vốn cũng không định giải thích, vậy nên sự hiểu lầm này cũng chẳng sao cả.
Trước câu hỏi của Triệu Ngọc, hắn không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, chỉ nhìn thẳng vào đối phương: “Triệu chưởng quỹ, chưa từng có ai nói rằng ca nhi không thể viết sách. Huống hồ, đây cũng chỉ là một cuốn thoại bản mua vui mà thôi.”
Triệu Ngọc cho rằng hắn đã ngầm thừa nhận, nhưng vẫn còn chần chừ chưa quyết định thu bản thảo. Không chỉ vì tác giả, mà còn vì phần dàn ý đi kèm bản thảo. Trong đó có nhiều tình tiết về sau thực sự táo bạo, e rằng sẽ gây ra tranh luận.
“Triệu chưởng quỹ từng trải nhiều, tầm nhìn ắt hẳn còn rộng hơn ta.” Viên Minh mỉm cười thản nhiên: “Chỉ là một cuốn thoại bản nhỏ, không luận bàn chính sự, cũng chẳng dính dáng đến quyền quý. Có đề tài để bàn luận, chẳng phải lại càng có lợi hay sao? Hiệu quả lan truyền qua miệng người đọc còn mạnh hơn nhiều so với việc hỏa kế quảng bá trong tiệm.”
Triệu Ngọc nhìn hắn với vẻ tán thưởng: “Rất có lý.”
Hắn ta lướt ngón tay trên miệng chén trà, rồi vỗ bàn quyết định: “Bản thảo này, ta thu!”
Nghe vậy, Viên Minh khẽ thở phào nhẹ nhõm. Hắn rất tự tin vào tác phẩm của mình, nhưng nếu Triệu Ngọc không nhận ra giá trị của nó, hắn cũng chẳng thể làm gì hơn.
Bước ra khỏi thư điếm Thanh Sơn, túi tiền rỗng không bên hông Viên Minh bỗng nhiên trở nên nặng trĩu.
Năm lượng bạc, không nhiều. Một là vì hắn chỉ mới đưa phần mở đầu, chưa ai biết phần sau sẽ thế nào, chưởng quỹ sẽ không vì lời cam đoan của hắn mà quá rộng rãi. Hai là vì thoại bản lấy góc nhìn ca nhi vẫn còn quá mới mẻ, chưa ai biết độc giả sẽ đón nhận ra sao.
Viên Minh hiểu nỗi băn khoăn của Triệu Ngọc, nên đã nhanh chóng đồng ý với hình thức mua đứt kèm chia lợi nhuận. Số bạc năm lượng hắn nhận được hôm nay chỉ là tiền mua tên sách của Thanh Sơn thư điếm. Về sau, tùy vào số lượng sách bán ra, hắn sẽ nhận được hai phần lợi nhuận.