Sau kì nghỉ Tết, bọn trẻ trở lại trường học. Hiển nhiên là dư âm của kỳ nghỉ vừa rồi vẫn còn quanh quẩn chúng, nên tâm trạng để học hành cũng không được tốt lắm.
Và cũng chính vì điều đó mà không ai để ý đến bầu không khí kỳ lạ ở một góc trong lớp.
Tuy đã tự nhủ rằng cứ việc bình thường như trước, nhưng Gia Trạch cảm thấy mọi chuyện càng ngày càng trở nên kỳ lạ. Vì chưa từng trải qua đều này bao giờ nên cô đang cảm thấy bối rối hơn bao giờ hết.
Trần Hiên cũng không khá hơn là bao, dù sao trước đây họ vốn đang bình thường, chỉ vì cô đột nhiên giận hờn vô cớ rồi làm cho những cảm xúc kia khó kiềm chế hơn nữa, thế là giờ mọi chuyện dần trở nên khó xử.
Để đánh tan bầu không khí này, Gia Trạch mới vờ ho vài cái rồi rướn người lên để nói chuyện với người đang ngồi trước mặt mình.
- E hèm! Vậy- ờm học xong mình đi luôn nhờ?
Vì Gia Trạch đang nhoài người ra trước để nói chuyện, nên Trần Hiên định quay lại để dễ dàng hơn, nhưng không ngờ chỉ gần thêm chút nữa là khuôn mặt người này đã chạm vào môi của người kia, Trần Hiên thoáng đỏ mặt rồi quay lại mới trả lời.
- Được- được- cậu- cậu cứ quyết định đi.
Hành động đó tuy nhanh nhưng cũng làm cho Gia Trạch ngại ngùng theo, cô ngồi nghiêm chỉnh lại rồi ừ một tiếng.
___________
- Làm hòa lại với chồng cậu rồi à?
Đang ngồi nghỉ trưa, Trần Hiên chỉ muốn yên bình uống nước nhưng vẫn bị chọc cho sặc bởi câu hỏi của Tả Anh.
- Khụ- khụ- aaaa, cậu nói cái gì vậy?????
Vừa ngồi vỗ lưng bạn mình, Tả Anh vừa nói.
- Không phải à? Tuy lúc sáng nhìn hai người có vẻ kỳ lạ, nhưng không phải lúc nãy còn cười nói rất vui vẻ trước khi cậu ấy về sao?
- Mình với cậu ấy lúc nào cũng bình thường.
- Ồ, phủ nhận việc giận nhau chứ không phủ nhận việc người ta là chồng cậu à~
- Này!!!
Ngoài Gia Trạch, Tả Anh cũng là một người bạn mà Trần Hiên tin tưởng, một phần là vì cả hai đều ơ chung một phòng ký túc xá. Phần khác, lần đâu vào nhận phòng, Tả Anh đã giúp đỡ cô rất nhiều.
Bên cạnh đó thì người này chưa bao giờ tiết lộ bất kỳ chuyện gì của cô, nên cô cũng yên tâm khi nói về những suy nghĩ của mình.
Nhưng giờ thì Trần Hiên cảm thấy có hơi "hối hận" về quyết định để Tả Anh biết mình thích Gia Trạch.
- Thế bây giờ cậu định làm gì? Chẳng lẽ cứ làm bạn bè của cậu ấy cho tới hết ba năm phổ thông à?
- Mình không biết, chuyện đó cứ từ từ rồi tính sau.
- Ơ hay, chuyện tình cảm mà bảo từ từ?
- Vâng vâng thưa quân sư của tôi, vậy bây giờ tôi cần làm gì ạ?
- Tất nhiên là cứ hỏi thẳng cậu ấy.
- Cậu nghĩ sao vậy!! Cậu ấy sẽ nghĩ tớ có vấn đề mất.
- Ô hay, được người khác thích vui còn chả hết.
- Cậu cũng đâu phải Gia Trạch?
- .... Thôi được rồi. Cậu muốn làm gì thì làm, không phải cậu cũng có kinh nghiệm yêu đương trước đây à?
Lần này thì tới lướt Trần Hiên im lặng....
- Chỉ là con nít đùa giỡn với nhau thôi.
Nói là kinh nghiệm yêu đương chứ đây đã là chuyện từ rất lâu rồi. Lúc đó Trần Hiên chỉ đơn giản là thích chơi cùng các bạn nữ thôi. Còn bây giờ thì khác, cô không chỉ muốn nói chuyện mà còn muốn bên cạnh Gia Trạch nữa. Ấy là nếu đối phương đồng ý.
_________
Chiều hôm đó, sau khi tan học, Gia Trạch giữ đúng lời hứa đưa Trần Hiên đến quán ăn mới mở: Mộc Diệp.
Sau khi chọn món xong, cả hai ngồi nói chuyện về những ngày nghỉ lễ hôm qua. Để tránh bầu không khí trở nên kỳ lạ lần này, hiển nhiên là ai cũng khéo léo không nhắc đến chuyện kia.
Khoảng chừng 20 phút sau, Gia Trạch đang nói về bài tập nhóm sắp tới của tổ thì bất ngờ một giọng nói vang lên sau lưng Trần Hiên.
- Hiên Hiên?!
- A- Vô Khiết!?
Nhìn Trần Hiên cười nói vui vẻ với người vừa gặp, Gia Trạch thoáng nhíu mày. Thế nhưng sau đó Trần Hiên đã bảo với cô, đây là một người bạn hồi cô còn học ở quê. Giờ cậu ấy học ở trưởng khác có hơi xa nơi này nên cả hai chỉ nói chuyện qua điện thoại trước khi chia tay, giờ gặp lại có hơi bất ngờ.
- Chào cậu.
- Xin chào xin chào, ồ cậu là Gia Trạch mà Trần Hiên hay nhắc dne961 đúng không?
- Hả?
- Không không có gì!! Cậu ấy chỉ đùa thôi ấy mà.
Kéo Vô Khiết qua một bên, Trần Hiên thì thầm.
- Cậu ấy không có biết, cậu đừng có làm lộ gì đó!
- À à~~ Được rồi được rồi~
Hóa ra Vô Khiết đang chờ bạn cũng ở quán này, bàn của cô ấy cũng ở gần đấy. Trần Hiên nói chuyện với cô ấy thêm vài câu rồi lại quay lại bàn cùng Gia Trạch.
Cả hai nói tiếp vài chuyện nữa về kỳ thi sắp tới thì bất ngờ điện thoại Trần Hiên có thông báo, cô kiểm tra một lúc thì bỗng bật cười rồi đưa cho Gia Trạch xem.
- Hah- xem này, Vô Khiết chụp lén mình nên ánh sáng mờ mờ ảo ảo thế mà cậu ấy còn bảo trong rất thơ mộng.
Trong bức hình cô nhìn thấy, vì góc độ của Vô Khiết là đối diện nhưng hơi chéo về bên phải của Trần Hiên, chính vì vậy mà trong bức hình có một chút bóng lưng của Gia Trạch. Nhưng điểm đáng nói là dáng vẻ của người kia, Trần Hiên hơi cúi mặt, tay nắm lại để che miệng mà cười, có thể nhìn thấy hai đuôi mắt đang cong lên vì vui vẻ và do ánh sáng mờ ảo của việc chụp lén làm cho Gia Trạch cảm thấy- không- cả cô cũng không biết phải nói gì.
Chỉ là có một cảm giác kỳ lạ đang dâng lên trong lòng, rồi lan ra khắp cả người cô.